Không đợi Lộ Thiên Tinh mở miệng, Phàn Vân Cảnh đã nói trước: "Từ chối, về sau Tinh Tinh sẽ không tiếp nhận bất kì công việc nào liên quan đến Liêu Thanh Minh."
Lộ Thiên Tinh không nhìn Phàn Vân Cảnh, chỉ nói: "Đóng phim mệt lắm rồi, giờ tôi không có hứng thú."
Tiền Lãng nói: "Vậy còn bài hát kia thì sao? Sợ sẽ khiến bên kia không hài lòng."
Lộ Thiên Tinh: "Không cần."
Tiền Lãng dừng một chút, lại nhìn Phàn Vân Cảnh, cuối cùng chỉ đành trả lời: "Được."
Phàn Vân Cảnh nhếch môi, vui vẻ đi theo Lộ Thiên Tinh vào Lộ gia.
Người làm trong nhà nhớ mặt hắn, quản gia đưa trà đến phòng khách rồi yên lặng rời đi. Tiền Lãng mắt không thấy tim không đau đi thẳng về phòng mình.
Phòng khách to lớn chỉ còn hai người, Phàn Vân Cảnh uống một ngụm nước trà, đột nhiên nói: "Tinh Tinh, anh có thể xem phòng em không?"
Trước kia hắn từng đến đây rồi, một lần là vì cuộc phỏng vấn của Tân Tinh Tú, một lần ở lại hai ngày vì bị bệnh, nhưng cả hai lần chỉ có thể dừng chân nhiều nhất ở phòng cho khách, ngay cả cửa phòng Lộ Thiên Tinh như thế nào cũng không biết. Bây giờ là lần thứ ba, thân phận khác hai lần trước, Phàn Vân Cảnh muốn nhìn phòng ngủ – nơi tràn ngập hơi thở của Lộ Thiên Tinh sẽ như thế nào.
Lộ Thiên Tinh nhìn hắn, đứng dậy đưa hắn lên tầng, mở cửa phòng: "Thật ra phòng tôi rất đơn giản, không có gì đẹp."
Phàn Vân Cảnh đóng cửa lại nói: "Không, có Tinh Tinh thì không chỉ là đơn giản."
Lộ Thiên Tinh mắng: "Anh đi công tác để uống mật hả? Về cái nói gì cũng ngọt lịm ớn chết đi được."
"Đương nhiên là vì quá nhớ em." Phàn Vân Cảnh ôm cậu từ phía sau, đi theo tham quan phòng ngủ cậu.
Lộ Thiên Tinh không khoa trương, phòng cậu đơn giản thật, giường và bàn ghế, còn lại không có gì đặc biệt nữa. Nhưng lọt vào mắt Phàn Vân Cảnh thì khác, hắn nhìn đến khung ảnh chụp cậu, đến những chiếc cup đặt ngay ngắn, nhìn giá sách đầy ắp những sách, Tinh Tinh thật sự yêu âm nhạc, hắn nhìn đến cả những sinh hoạt thường ngày của người trong lòng.
Chúng ta lại gần nhau thêm rồi.
Cái cảm giác này làm tâm trạng bình tĩnh của Phàn Vân Cảnh nổi lên gợn sóng, ngày càng dập dờn.
Hắn hiếm khi lại thất thốt.
Cái thứ ấm áp căng tràn đến mức có thể khiến trái tim hắn nổ tung vì hạnh phúc.
Hắn ôm chặt người trong lòng, cúi đầu hôn lên môi cậu, từ vành tai cho đến xương hàm cho đến cằm, cuối cùng dừng lại trên môi.
Chân cả hai đan xen lùi về sau, cuối cùng ngã trên giường. Phàn Vân Cảnh chuyển từ hôn môi xuống cổ, ngón tay lần mò vào trong áo thun Lộ Thiên Tinh vuốt ve, ngón tay cái quanh năm cầm bút có vết chai nhẹ xét qua có cảm giác tê dại.
Lộ Thiên Tinh cắn môi, ngoan ngoãn nằm trên giường.
Phàn Vân Cảnh đến đây thì tỉnh táo lại, tay đang vén vạt áo cậu cứng đờ, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm Lộ Thiên Tinh, vẫn duy trì tư thế ái muội, lại không tiến thêm bước nữa.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp đã phủ một tầng hơi nữa, môi mỏng bị cắn nhẹ, quần áo lộn xộn tràn ngập hơi thở quyến rũ nằm trên giường, không cần một động tác nào cũng có thể câu lấy tâm hắn, khiến hắn cam chịu cúi đầu khuất phục để cái gì đến rồi cũng sẽ đến.
Lộ Thiên Tinh túm áo hắn không nói lời nào, tai đỏ lên.
"Chắc em muốn mạng anh quá." Phàn Vân Cảnh ôm chặt cậu, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cuối cùng, Phàn Vân Cảnh dùng hết sức bình sinh mà gồng, kéo chăn trùm lên người cậu, thấp giọng nói: "Chúng ta chưa chuẩn bị gì, sẽ không tốt cho em. Hơn nữa..." Hắn dừng một chút, trêu ghẹo nói: "Em còn chưa cho anh câu trả lời, sao có thể chiếm tiện nghi em được."
Lộ Thiên Tinh nhịn không được nói thầm: "Giờ ai không biết chúng ta đang hẹn hò, anh đừng làm như tôi ăn hiếp anh nữa."
Phàn Vân Cảnh nói: "Em ăn hiếp anh thật mà, nếu không tại sao không công khai?"
Lộ Thiên Tinh: "Tôi mà công khai là coi như xác định cả đời, anh muốn vậy thì phải đối xử tốt với tôi, tranh thủ vượt qua bài kiểm tra đã."
Phàn Vân Cảnh buồn cười nói: "Tình yêu người ta đều là kỳ cuồng nhiệt, sao vào miệng em lại thành bài kiểm tra rồi."
Lộ Thiên Tinh trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: "Vì tôi không biết bí mật của tôi đối với anh là gì."
Phàn Vân Cảnh ngơ ngẩn, rũ mắt nhìn đầu nhỏ trước ngực, dịu dàng nói: "Tinh Tinh phải nhớ rằng, đối với anh thì em vĩnh viễn là điều quan trọng nhất, những chuyện khác không quan trọng."
Lộ Thiên Tinh hỏi: "Anh sẽ không vội vàng chứ?"
Phàn Vân Cảnh ôm chặt cậu: "Không bao giờ."
Âm thanh hắn nhẹ nhàng, giống như đang nói với trân bảo duy nhất của mình: "Em đừng tự ép bản thân, anh hi vọng khi em nói ra bí mật của mình là với tâm thái vui vẻ, cho rằng đó là quyết định chính xác. Không phải lo lắng tự cưỡng bách bản thân, như vậy không tốt đối với cả hai chúng ta."
Lộ Thiên Tinh không nói gì, rầu rĩ úp mặt vào ngực hắn.
Phàn Vân Cảnh cũng im lặng, dỗ dành cậu.
Có lẽ tại cái ôm của hắn quá thoải mái, cũng có lẽ tại được vỗ về, cơn buồn ngủ của Lộ Thiên Tinh lại ập đến, lâm vào mê man.
Phàn Vân Cảnh đi công tác liên tục ba ngày cũng mệt mỏi, thỏa mãn ôm người trong lòng nghỉ ngơi.
Lần nữa tỉnh lại đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, Lộ Thiên Tinh trợn mắt nhìn căn phòng đen như mực, hình như muộn rồi.
Cậu định ngồi dậy, nhưng cánh tay bên hông ôm rất chặt, vừa cử động đã bị túm lại vào ngực đối phương. Lộ Thiên Tinh còn tưởng hắn tỉnh rồi, sau đó phát hiện nhịp thở của hắn vẫn đều đặn, có lẽ đang ngủ say.
Lộ Thiên Tinh bất đắc dĩ, chỉ có thể duỗi tay vươn tới mép giường bật đèn. Ánh đèn màu vàng nhu hòa không chói lóa, Lộ Thiên Tinh quay đầu nhìn người bên cạnh, hắn vẫn nhắm chặt mắt như cũ, dù không sáng rõ nhưng vẫn có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt hắn, dường như dạo này không nghỉ ngơi tốt.
Lộ Thiên Tinh không đánh thức hắn, nằm trên giường nói chuyện phiếm với hệ thống: Mày nghĩ tao có nên tin tưởng hắn không?
Hệ thống: 【...... Xê ra đi, đây là hệ thống tâm nguyện, không phải hệ thống tình cảm, cậu tìm nhầm rồi. 】
Lộ Thiên Tinh: Nhưng mày là hệ thống có lý tính, giúp tao phân tích vài điểm lợi hại đi.
Hệ thống: 【 Tình yêu mà tính toán thiệt hơn thì không phải là tình yêu. 】
Lộ Thiên Tinh: Thấy chưa, mày hiểu mà.
Hệ thống: 【...... Biến!! 】
Nó trả thù, quăng một cục đá: 【 Báo cho cậu một tin xấu. Cái bộ phim cậu đóng ít nhất cũng tầm hai tháng tới năm tháng mới đóng máy và công chiếu. Cậu mà ngồi đợi không đi thu thập giá trị thù hận thì chỉ sợ không tránh khỏi hình phạt. 】
Lộ Thiên Tinh:???
Lộ Thiên Tinh tức chết rồi: Sao mày còn bảo tao đi đóng phim! Có nghĩa là tao làm không công sao?
Hệ thống nói: 【 Trọng điểm không nằm ở đóng phim, mà là việc cậu nằm trong lĩnh vực âm nhạc bỗng dưng chuyển sang đóng phim thì sẽ có người nghi ngờ. Đặc biệt là trong một đoàn phim mang tiếng là yêu cầu sự hoàn hảo, nói không chừng sẽ có người cho rằng cậu là con sâu làm rầu nồi canh, nhân tiện ném đá cậu, nhưng mà...】
Hệ thống không nói tiếp, Lộ Thiên Tinh cũng hiểu, nhưng trên mạng chỉ chú ý đến cậu với Phàn Vân Cảnh yêu đương, chỉ quan tâm chuyện bọn họ cầm tay hôn nhau. Đến nỗi tin cậu đi đóng phim... nɠɵạı trừ khiến fan kinh ngạc cảm thán thì không còn gì nữa.
Hệ thống nhịn không được bình luận: 【 Không hiểu nổi cậu, tui đi theo nhiều người làm pháo hôi lắm rồi, cậu là người lạ nhất đấy. 】
Lộ Thiên Tinh nói: 【 Mày cũng có biết gì đâu mà nói tao. 】
Hai bên im lặng, hệ thống lại nhỏ giọng hỏi: 【 Vậy cậu tính sao? 】
Lộ Thiên Tinh hỏi: Nhiệm vụ lần này cần bao nhiêu giá trị thù hận?
Hệ thống: 【12 vạn giá trị thù hận, cưỡng chế biến hình 28 ngày. 】
Lộ Thiên Tinh trầm mặc một lát, nói: Ngủ đông chờ chết đi.
Hệ thống: 【......】
Muốn khuyên bảo nhưng không kiếm được lời nào.
Cả hai đều quy hàng định cmn mệnh. Theo lý thuyết vốn dĩ chốn showbiz là chốn drama, nhưng có vẻ phong thủy không thích hợp, Lộ Thiên Tinh không thể phát huy hào quang pháo hôi được.
Lộ Thiên Tinh bắt đầu nghĩ, cưỡng chế biến hình lâu thế thì có nên tới biệt thự nghỉ dưỡng không. Phàn Vân Cảnh có đi theo không? Nếu hắn biết được pí mật của mình, liệu có đợi mình tự nói ra nữa không? Ghi âm? Hay là vọt vào biệt thự bắt luôn bổn cá?
Lộ Thiên Tinh mơ màng, quay sang bên cạnh đột nhiên bị hai con mắt mở lớn của đối phương làm cho giật mình: "Dậy rồi hả?"
Phàn Vân Cảnh không biết đã nhìn bao lâu, trong mắt chỉ có dịu dàng vô ngần, ừ nhẹ một tiếng rồi ôm lấy cậu.
Hắn thích cảm giác được âu yếm người yêu, chỉ cần giang tay là có thể cảm nhận hết mọi thứ.
Hai người nói chuyện, sau đó Phàn Vân Cảnh lo cậu không ăn cơm chiều sẽ khó chịu, ôm người rời giường. Rửa mặt rồi xuống lầu ăn cơm.
Mãi cho đến 9 giờ tối, Phàn Vân Cảnh mới lưu luyến rời đi. Hắn từ chối lời đề nghị đưa hắn về nhà của Lộ Thiên Tinh, dặn dò cậu không được thức khuya nghe nhạc.
Lộ Thiên Tinh đồng ý, tiễn hắn đi rồi vọt vào phòng làm việc, vui vẻ sáng tác trong căn phòng cách âm.
Linh cảm tới là phải bay theo.
Có rất nhiều nhạc cụ trong phòng làm việc, đủ để Lộ Thiên Tinh phiêu du cả đêm, không phải là thức... Không phải thức đêm, chỉ là lúc phản ứng lại thì trời đã sáng!!
Lộ Thiên Tinh nghĩ vậy, chột dạ vội vàng về gõ cửa phòng ngủ Tiền Lãng, giả bộ như vừa mới dậy.
Hôm nay kỳ hai chương trình du lịch phát sóng, Tiền Lãng đưa cậu đến điểm tập trung. Xa xa nhìn lại thấy toàn bóng bay, toàn là trẻ con chạy lung tung, đứa thì hét đứa thì khóc thút thít, nghe mà tê dại cả đầu.
Khách mời tới sớm mặt vàng khè, đặc biệt là Chúc Duy xếp chót phải trông nom tận 6 đứa nhỏ, thật sự muốn chết tâm.
Lộ Thiên Tinh nhíu mày, không hé răng.
Qua vài phút, Phàn Vân Cảnh đến cuối cùng, chẳng qua.. Hắn còn xách theo một đứa trẻ.