Ân Lương Thần không thể hiểu, gửi một dấu chấm hỏi.
Liêu Thanh Minh cap lại màn hình trò chuyện rồi gửi vào trong nhóm, đưa ra chứng cứ người nào đó không biết xấu hổ.
Ân Lương Thần:!
Ân Lương Thần: Không biết xấu hổ!
Liêu Thanh Minh cũng khiển trách: Vô sỉ!
Phàn Vân Cảnh không quan tâm, cho rằng bọn họ ghen ghét thì càng thêm sung sướиɠ. Với lại hắn không có thời gian ganh đua với hai người này, thoát WeChat lên lầu ngủ, buổi chiều còn phải đưa Tinh Tinh đến công ty nữa.
Nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ.
Tập đoàn Phàn thị, toàn thể nhân viên vừa hết giờ nghỉ trưa thì đột nhiên biết được Phàn tổng muốn đưa khách đến công ty. Thái độ của trợ lý cực kì nghiêm trọng, từ trang trí đến vệ sinh phòng ốc, thế nên nhân viên cũng vùi đầu mà làm việc, sôi nổi đoán mò xem ai sẽ đến.
3 rưỡi chiều, chiếc siêu xe màu đen quen thuộc dừng lại ở trước công ty. Bảo vệ tới mở cửa, thấy người trong xe không phải Phàn tổng thì sửng sốt mất 2 giây, sau khi nhìn rõ mặt đối phương mới chửi thầm trong lòng, vội vàng cúi đầu.
Là Lộ Thiên Tinh!!
Phàn tổng tự lái xe nữa!!
Bảo vệ tưởng tượng ra vô số chuyện trong đầu, yên lặng đợi người ra rồi đóng cửa lại.
Lộ Thiên Tinh ngủ trưa khá lâu, cả người đều ươn cả ra không có tí sức nào, đội mũ xuống xe rồi đứng một bên, hoàn toàn không định nói gì.
Phàn Vân Cảnh đưa chìa khóa cho bảo vệ, cúi đầu hỏi: "Khó chịu hả?"
Lộ Thiên Tinh lắc đầu. Ngủ nhiều tất nhiên mệt rồi, đây là chuyện thường tình.
Phàn Vân Cảnh sợ cậu bị choáng, lấy kẹo que trong túi ra đưa cho cậu: "Kẹo thuốc, ăn cho có sức."
Lộ Thiên Tinh không từ chối, bóc vỏ kẹo vất rồi cho vào miệng, thành công khơi dậy vị giác.
Vị ngọt luôn khiến tâm trạng con người trở nên vui sướиɠ, Lộ Thiên Tinh dùng răng cà cà cây kẹo, sắc mặt tốt hơn lúc nãy nhiều.
Phàn Vân Cảnh bây giờ mới yên tâm, đưa người đi qua đại sảnh tiến vào thang máy.
10 giây sau nhóm chat của nhân viên bùng nổ, em gái tiếp tân vừa mới cười thương mại bình tĩnh đã kích động gõ phím: "Trời máaaa!!!!"
Đây là lần cô kích động như thế, mọi người cũng xôn xao theo, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì thế? Phàn tổng hôm nay không vui à? Có giận không? Có cần làm gì không?"
Em gái tiếp tân: "Không mn. Em thấy Lộ Thiên Tinh!!"
Cô gửi tấm ảnh chụp lén vào nhóm chat. Hơi mờ nhưng vẫn nhìn ra được thanh niên mặc đồ trắng, cậu đội mũ lưỡi trai đè vành nón thấp xuống, để lộ sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ. Tay còn cầm que kẹo mυ"ŧ ngậm trong miệng, hoàn toàn trái ngược với vẻ kiêu ngạo trên TV, cảnh tượng này đúng là muốn làm người kích động.
Em gái tiếp tân sắp điên rồi: "Đm! Nếu em biết chồng iu tới thì kiểu gì em cũng đã ăn diện thật đẹp rồi aaaaa, cái nết lười của em! Đáng lẽ phải trang điểm chứ a a a."
"Lộ Thiên Tinh? Độ phân giải thấp thế mà cũng nhận ra hả, fan girl mấy đứa có mắt chim ưng hả?"
"Thích một người đến 9 năm thì nhìn như lào cũng ra anh ơi."
"Người thật đẹp wa."
"Mọi người.. Không thấy Phàn tổng hả? Ổng cũng có trong ảnh kìa!!"
Một câu tát tỉnh mọi người, lại nhấn vào bức ảnh soi xem, liền thấy bên cạnh thanh niên mặc đồ trắng có Phàn tổng sơ mi đen đang nghiêng đầu nói chuyện, hình như hơi lơ đãng nhìn vào ống kính.
Giây tiếp theo, trợ lý nhắn đến nhắc nhở: "Phàn tổng hiểu tâm tình khi nhìn thấy thần tượng của mọi người, nhưng không thể tiết lộ ra ngoài."
Mọi người dạ vâng. Thái độ này của Phàn tổng rõ ràng là không quan tâm ai nói gì, sau khi thảo luận về Lộ Thiên Tinh ngoài đời đẹp trai vl thì lại lượn qua vì sao Lộ Thiên Tinh lại đến công ty. Hơn nữa Phàn tổng còn rất nghiêm túc, còn thông báo cho mọi người sửa soạn, cực kì nghiêm trọng so với những lần trước.
Trợ lý gửi icon cười mỉm.
Cái biểu tượng cảm xúc không nói gì này làm nhóm nhân viên nữ hăng hái không thôi, sôi nổi tỏ vẻ: "Em hiểu, từ giờ về sau em sẽ là người của Phồn Tinh!!"
Nhân niên nam: "Hả? j z?"
Nhân viên nữ: "Không nói nhiều, cứ biết là Phồn Tinh là được!"
Nhân viên nam: "???"
Mặc dù trong nhóm chat có người vẫn chưa hiểu gì, nhưng toàn thể nhân viên trên dưới công ty lại phá lệ chú ý hướng đi của Phàn Vân Cảnh và Lộ Thiên Tinh, thư kí còn nhặng lên vì có người dám đưa cà phê vào. Đối với chuyện này thì dàn trợ lý đẩy kính, trong mắt ẩn chứa muôn vàn bí ẩn.
Lộ Thiên Tinh nghiêm túc điền thông tin vào đơn, bút máy đính đá ở đuôi bút theo động tác của cậu hơi lóe lên.
Ánh mắt Phàn Vân Cảnh nhìn theo ngòi bút lướt qua ngón tay, cuối cùng dừng lại trên đôi mắt màu hổ phách nghiêm túc dưới vành mũ của đối phương.
Càng nhìn càng nhịn phát đau.
Ngón tay Phàn Vân Cảnh vuốt ve ngòi bút lại ngứa lên, muốn xoa đầu cậu.
Bầu không khí trong văn phòng an tĩnh, chỉ có tiếng gió từ điều hòa và tiếng lật giấy. Lộ Thiên Tinh điền hết thông tin, rồi kí lên ở mục thanh toán, còn lại để Phàn Vân Cảnh và trợ lý hoàn thành.
Phàn Vân Cảnh sắp xếp lại hợp đồng, nhắc nhở: "2 tiếng nữa cậu sẽ nhận được được giấy tờ bất động sản, nếu thầy Lộ không tiện ra ngoài thì tôi sẽ gửi người đưa qua."
Lộ Thiên Tinh gật đầu, cất hợp đồng vào túi văn kiện để lát nữa đem đi.
Phàn Vân Cảnh thấy vậy, nhìn trợ lý.
Trợ lý nháy mắt đã hiểu, vội nói: "Phàn tổng đã hai ngày không đến công ty, văn kiện cần ký tên đã rất nhiều, không thể chậm trễ."
"Vậy sao." Phàn Vân Cảnh nhíu mày, trầm ngâm hai giây rồi nói: "Làm phiền thầy Lộ quá, có thể đợi tôi tầm nửa tiếng được không? Xong việc tôi sẽ đưa cậu về."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhân cơ hội đứng dậy nói: "Gần đây đã khiến Phàn tổng phải mệt rồi, tôi có thể tự về."
"Sao thế được, tôi đưa thầy Lộ đến thì cũng phải đưa người về chứ." Phàn Vân Cảnh cũng đứng dậy nói: "Nếu không tôi đưa thầy Lộ về trước rồi xử lí công việc sau."
Lộ Thiên Tinh muốn nói gì nhưng đã thấy Phàn Vân Cảnh sửa sang lại áo quần chuẩn bị đi, có vẻ là thật sự muốn đưa mình về. Cậu bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống: "Vậy anh cứ làm việc đi, tôi đợi."
Phàn Vân Cảnh nhếch miệng, lấy lui làm tiến: "Thầy Lộ không phiền chứ? Thật ra đi một vòng cũng không tốn nhiều thời gian lắm đâu."
Lộ Thiên Tinh: "Không sao."
Phàn Vân Cảnh trả lời, ngồi xuống ghế bắt đầu giải quyết văn kiện. Hắn vội thật, hai ngày không làm việc đúng là giấy tờ đếm không xuể, mỗi lần trợ lý hay thư kí đi vào đều đưa thêm việc mới, lúc này hắn mới giống tổng tài thật nè, trăm công ngàn việc.
Hơn nữa Phàn Vân Cảnh khi tiến vào trạng thái làm việc thì mặt mày sẽ rất lạnh lùng, khi ngẫu nhiên nhíu mày sẽ đưa đến một cảm giác áp bách khiến không có nhân viên nào chịu được. Lúc họp cũng không ai dám hó hé, cúi đầu yên lặng.
Lộ Thiên Tinh an tĩnh ngồi nghỉ ngơi trong phòng, trên bàn trà có chuẩn bị đồ uống lẫn trái cây, sợ cậu nhàm chán còn chuẩn bị cả tạp chí giải trí lẫn máy tính, muốn làm gì cũng được.
Lộ Thiên Tinh đề phòng nên cố ý đem theo tai nghe, đôi khi liếc mắt một cái là thấy Phàn Vân Cảnh ngồi phê duyệt giấy tờ, cứ như hắn chưa hề ngẩng đầu lên lần nào.
Lộ Thiên Tinh nhìn nhìn, đột nhiên nghĩ —— người ta bận bịu thế là vì đưa mình đến tham quan phòng ở biệt thự, còn ra giá rất thân thiệt nữa, chả khác gì cho không.
Hay là mời một lần đi, ít nhiều cũng tỏ vẻ cảm ơn, không thể nhận không của người ta được.
Ừm, một lần cuối! Tuyệt đối là lần cuối!
Lộ Thiên Tinh thề trong lòng, đợi Phàn Vân Cảnh xong việc thì chủ động nói: "Chúng ta đi ăn cơm đi."
Phàn Vân Cảnh không ngờ, đáy mắt có chút kinh ngạc, lặp lại nói: "Ăn cơm?"
"Ừm." Lộ Thiên Tinh nói: "Làm phiền anh nhiều quá nên muốn cảm ơn, nếu chiều nay Phàn tổng có thời gian thì chúng ta cùng đi ăn cơm đi."
Phàn Vân Cảnh có chút buồn cười, bởi vì Lộ Thiên Tinh lại là người chủ động. Đây là giấu hiệu tốt, hắn tất nhiên sẽ không từ chối, gật đầu nói: "Được, tùy thầy Lộ quyết định, tôi lúc nào cũng rảnh."
Lộ Thiên Tinh nói: "Vậy thì bây giờ đi, vừa đúng lúc chúng ta chưa ăn cơm."
Phàn Vân Cảnh: "Được."
"Vân Lâu Mộng được chứ? Nếu anh mệt thì chúng ta đi chỗ nào gần đây cũng được."
"Được mà, nghe thầy Lộ hết." Khi nói những lời này, Phàn Vân Cảnh không che giấu được ý cười nữa, như gặp được một chuyện mừng nào đó, trong mắt như lấp lánh vậy.
Lộ Thiên Tinh bị nhìn có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu né tránh tầm mắt của hắn: "Chúng ta đi thôi."
"Được."
Cuối cùng hai người vẫn chọn nhà hàng gần công ty, mặc dù hương vị bình thường nhưng lại là bữa cơm khiến Phàn Vân Cảnh rất vui.
Bởi vì lần này Lộ Thiên Tinh chủ động, hoàn toàn khác với thái độ trả nợ lúc trước, hắn cảm giác được Lộ Thiên Tinh đã bắt đầu buông lỏng cảnh giác rồi... Tuy phần lớn vì ngại phiền nhưng ít nhất không hề muốn tránh né hắn, chỉ điểm này cũng đủ để khiến Phàn Vân Cảnh thỏa mãn rồi.
Đến khi đưa Lộ Thiên Tinh về đến nhà, Phàn Vân Cảnh vẫn còn vui, nhìn Tiền Lãng không yên đi theo Lộ Thiên Tinh vào phòng ngủ: "Cô nam quả nam hai người ở chung hai ngày một đêm với nhau làm gì rồi? Vì sao Phàn Vân Cảnh cười toác mồm thế? Cậu cầm gì đó?"
"Cười á?" Lộ Thiên Tinh rất kinh ngạc: "Cái mặt than kia cười khi nào?"
Tiền Lãng cố ý âm dương quái khí nói: "Chậc chậc, cậu nghe được mỗi ba chữ Phàn Vân Cảnh hả? Có vẻ quan hệ tốt quá ha."
Lộ Thiên Tinh cầm túi văn kiện, bình tĩnh nói: "Bạn thường thôi."
Tiền Lãng: "Thôi đi, nếu anh ta không có ý khác thì tôi đi đầu xuống đất."
"Lần trước tôi từ chối hợp tác rồi mà, giờ gặp là vì anh ta muốn kí hợp đồng với người mới, muốn tìm tôi tham khảo."
"Anh ta nói thế á?"
"Không, tôi đoán." Lộ Thiên Tinh trầm ngâm nói: "Có khả năng vì Ân Lương Thần."
Tuy đối phương bảo là nói đùa nhưng trong ánh mắt kia là nghiêm túc, thật sự khó làm người ta tin rằng chỉ là đùa bỡn.
Tiền Lãng trơ mặt nhìn cậu.
Lộ Thiên Tinh nhìn cái mặt anh lại biết anh đang suy nghĩ với vẩn, đẩy anh ra nói: "Không có gì đâu, đừng nghĩ bậy. Ngủ ngon."