Lộ Thiên Tinh nói: "Tôi biết." Không từ chối pudding, dùng muỗng hình hoa anh đào ăn hơn phân nửa.
Kết quả học viên chọn lọc bị loại như dự đoán, đoàn chính quy tạm thời dẫn trước. Học viên chính quy nắm chặt phiếu qua cửa, đứng dưới ánh đèn nở một nụ cười vẫy tay, mà học viên bị loại đứng phía trong sân khấu, cúi đầu không thấy biểu tình.
Trận PK này làm học viên chọn lọc nhận ra sự chênh lệch giữa hai bên lớn mức nào, kẻ yếu gặp mạnh sẽ sợ hãi, các cá nhân liệu có thể giữ nổi bình tĩnh không là một điều đáng quan ngại.
Liêu Thanh Minh lẫn Thôi Mộng Tuyết đều thả lỏng, quay đầu an ủi bọn họ: "Thực tập sinh vốn chiếm ưu thế, học viên chọn lọc chưa có nhiều kinh nghiệm trên sân khấu, áp lực lớn tạm thời thất thế là chuyện bình thường."
Lộ Thiên Tinh bình tĩnh nói: "Thực tập sinh chiếm ưu thế cũng vì nỗ lực mà ra, học viên chọn lọc không được công ty rèn giũa nên áp lực không lớn bằng đâu, như nhau cả."
Hai người nghe vậy đều cười. Cũng có lý, nhiều người chắc sẽ cảm thấy không công bằng cho học viên chọn lọc, nhưng không nỗ lực thì không có cơ hội, nói gì công bằng ở đây. Bọn họ vốn sợ Lộ Thiên Tinh không vui, hiện tại xem ra người ta nằm trong giới âm nhạc nhiều năm thông hiểu hơn bọn họ nhiều.
Phàn Vân Cảnh rũ mắt, che đi ý cười dưới đáy mắt, cố nhịn không xoa đầu cậu.
Thật đáng yêu.
Trên sân khấu vẫn tiếp tục thi đấu. Một vòng lại một người bị loại, không khí ngày càng căng thẳng, nhất là học viên chọn lọc, bọn họ bắt đầu phối ca từ đến nhạc phổ, mặc dù sắp về với Phật rồi nhưng thái độ đã nghiêm túc lên —— dù 4 vòng tiếp theo vẫn thua cuộc.
Trái lại, học viên chính quy dường như tự tin lên, cảm thấy phía bên kia chỉ có thể đi ngang qua sân khấu, một đám không được rèn luyện thì cũng chỉ có thể biết hát suông mà thôi.
Ống kính lia sang hai phía học viên tập trung, Liêu Thanh Minh hơi nhíu mày, nhưng Lộ Thiên Tinh lại mỉm cười, nhắc nhở nói: "Cẩn thận đấy."
Liêu Thanh Minh kinh ngạc, trong màn hình, thiếu niên mang đàn ghita đứng trên sân khấu đang điều chỉnh âm lượng. Liêu Thanh Minh hơi động: "Cậu đặt cược vào thằng bé?"
Lộ Thiên Tinh không trả lời, nhưng không phủ nhận.
Bàn tay cầm ly nước của Phàn Vân Cảnh siết chặt, lần nữa hối hận vì mình đã để thằng nhóc kia ở lại. Đặc biệt là.. Phàn Vân Cảnh liếc mắt, nhìn khuôn mặt thưởng thức của Lộ Thiên Tinh. Đặc biệt là Lộ Thiên Tinh lại để ý nó.
Trên sân khấu, Ân Lương Thần kích động cầm mic, bắt đầu tự đàn tự hát. Hắn có thiên phú, khả năng ca hát lẫn sáng tác đều được rèn giũa từ nhỏ, nếu trong cốt truyện, sáng tác pha kè của nữ chính không được đánh giá cao thì quán quân là ai còn chưa biết đâu.
Cho nên Lộ Thiên Tinh không lo nam phản diện sẽ dừng chân ở đây. Kết quả không cần nói cũng biết, Ân Lương Thần thành công qua cửa, trở thành học viên chọn lọc đầu tiên đánh bại pphias chính quy.
Lần thất bại này đã làm giảm bớt áp lực của học viên chọn lọc, bọn họ cùng đứng lên vỗ tay cho Ân Lương Thần, ngay cả người trong phòng nghỉ cũng vỗ tay, khen nói: "Tôi đã rõ lí do thầy Lộ coi trọng đứa bé này rồi, quả là một hạt giống tốt."
"Chắc là có rèn luyện rồi." Thôi Mộng Tuyết nói: "Cách thức lên âm không giống học viên chọn lọc, hơn nữa phần sáng tác cũng vô cùng xuất sắc, thầy Lộ tìm được ngọc tốt đấy."
Lộ Thiên Tinh rụt rè ừ một tiếng, không nhiều lời, nhưng ý cười trong mắt thì không thể che giấu được.
Bà con xem trực tiếp nãy giờ im lặng lập tức hăng hái: "Tui thích Tinh Tinh kiêu ngạooo!!"
"Đáng iu chớt!! Tinh Tinh thế mà tự nhận thích người ta kìa, cái vẻ mặt thích mà không nói này đúng là làm tui muốn thăng thiên."
"Mà đứa nhỏ này sao nhìn quen quen ta? Có phải là đứa nhỏ làm Tinh Tinh uy hiếp đa͙σ diễn không?"
"Thiệt chứ đùa! Em zai đấy chứ ai!"
"......Tự dưng não tui nó động, tui xin lỗi, nhưng niên hạ trung khuyển với nam thần ngạo kiều các má ạ."
"Trọng điểm là Tinh Tinh cực kì coi trọng em zai này đó. Huhu, anh định đặt cược tới cùng phải không?"
"Em zai được Tinh Tinh ủng hộ quá sướиɠ, chúng ta chỉ có thể hâm mộ ghen tị[ rơi lệ ]"
Vì trực tiếp chưa kết thúc nên các fan bình luận tỏ vẻ hâm mộ vô cùng sôi nổi. Làm nên cả thau giấm thật to.
Phàn Vân Cảnh cũng cay cú, nhưng còn hối hận hơn. Tuy vậy, hắn biết giờ muốn loại đối phương cũng không có khả năng, một là đối phương có thực lực, hai là Lộ Thiên Tinh rất coi trọng Ân Lương Thần nữa —— tuy Lộ Thiên Tinh chưa nói gì nhưng ai cũng nhìn ra được điều đó.
Còn hắn thì vẫn nằm trong sổ đen.
Phàn Vân Cảnh càng nghĩ càng bực, nói cảm ơn với Thôi Mộng Tuyết hay Liêu Thanh Minh cũng lạnh nhạt, không hề quan tâm. Cũng may bình thường hắn vốn lạnh lùng rồi, hai người không cảm thấy có gì lạ. Lộ Thiên Tinh thì trái lại, nhìn hắn vài lần.
Phàn Vân Cảnh không né tránh, áp sát vào nói: "Vui vẻ sao?"
Lộ Thiên Tinh hỏi lại: "Đội chọn lọc thành công phá vỡ con trứng ngỗng, anh không vui à?"
Phàn Vân Cảnh: "Vui chứ."
Lộ Thiên Tinh: "......"
Hai chữ "Vui chứ" mà nói với cái điệu bộ bằng bằng lạnh nhạt thế thì chân thành đéo gì.
Trên sân khấu, đội nhóm PK thứ 6 lên sàn. Lực chú ý của Lộ Thiên Tinh lập tức chạy theo, niết niết bút bi tiếp tục quan sát học viên biểu diễn.
Học viên chọn lọc vẫn yếu thế như cũ. Mặc dù có Ân Lương Thần phá vỡ đạt được phiếu thông qua, nhưng phần học viên phía sau không có khả năng, liên tục bị loại. Tân Tinh Tú kỳ I có tổng cộng 10 nhóm PK, trong đó học viên chọn lọc gồm 3 người được đi tiếp, học viên chính quy thì 7 người, hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Thi đấu kết thúc, học viên chọn lọc đều uể oải, cả đoàn ngồi trong phòng nghỉ không nói lời nào. Mà học viên chính quy phòng bên thì vô cùng náo nhiệt, ríu rít thảo luận cuộc đấu hôm nay.
Người xem rời đi, bốn vị giám khảo đến cổ vũ học viên. Liêu Thanh Minh lẫn Thôi Mộng Tuyết đều thuộc dạng người ôn hòa, hơn nữa kỳ I này bọn họ thắng lớn, rất vui vẻ.
Mà bên kia...... Không nói đến Phàn Vân Cảnh và Lộ Thiên Tinh đều không phải người có tính tình tốt, học viên chọn lọc thua thảm cũng ngượng ngùng ngẩng đầu nói chuyện, phòng nghỉ yên tĩnh muốn dọa người.
Các fan cũng đang an ủi Lộ Thiên Tinh: "Tinh Tinh đừng buồn nha, đây chắc chắn là kịch bản của chương trình, chê trước khen sau đúng không."
"Vuốt lông cho Tinh Tinh, không tức giận không tức giận."
"Há ha ha ha, đang nghiêm túc má trên kia nhảy đâu ra thế?"
"Cũng có sai đâu, nói đẹp mắt cũng đúng, Tinh Tinh nhà tui mà lị."
"Thôi, im lặng chút coi!"
Dù phía fan ngày càng nhẹ nhàng thì không khí trong phòng nghỉ lại thêm lạnh. Các học viên vốn nghe danh Lộ Thiên Tinh đã lâu, sợ mình bị mắng cẩu huyết lâm đầu, túm tụm lại run bần bật.
Lộ Thiên Tinh mang áo sơ mi quần jeans phá cách, chân dài eo thon, ôm tay dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua nhìn lại, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt khi đứng trên sân khấu.
Phàn Vân Cảnh đứng sau cậu, thân hình cao lớn một tay đút túi, rõ ràng cái gì cũng chưa làm nhưng lại mang cảm giác chống lưng quen thuộc vô cùng.
Học viên lại càng lúng túng, đúng lúc phòng bên vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt, bọn họ càng chật vật hơn.
Lộ Thiên Tinh nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Nghe thấy tiếng phòng bên không? Nghe người ta cười không?"
Học viên không nói gì.
Lộ Thiên Tinh lớn tiếng: "Sao lại không nói gì? Cảm thấy mình giỏi rồi phải không?"
Học viên thưa thớt nói: "Em xin lỗi."
Lộ Thiên Tinh suýt nữa bị chọc cười: "Xin lỗi tôi thì được gì? Các cô cậu nên tự xin lỗi bản thân ấy. Nhìn lại bộ dáng của mình xem, không cảm thấy thất vọng vì nỗ lực bõ công sao? Thất bại không phải dưới tay đối thủ mà dưới tay chính mình. Nếu tiếp tục thế này thì thà thu dọn đồ đạc ra khỏi đây đi cho bớt xấu hổ!"
Đầu các học viên cúi càng thấp, ấp úng không dám nói gì.
Lộ Thiên Tinh cũng không tha, nâng cằm nói: "Thế có phục không? Có cảm thấy bên kia nhờ được rèn luyện nên mới đánh bại mình? Nói thật cho mọi người, dù người ta có tốt thế nào đi nữa không phải nhịn, vì cái số mình xui thôi, không cố gắng thì không được lựa chọn đâu!"
Thường Nhã thấy vậy cũng ngẩng đầu theo, tỏ thái độ nói: "Em cũng sẽ nỗ lực, nhất định sẽ nỗ lực!"
Có người mở đầu, mặt khác học viên cũng đi theo sôi nổi tỏ vẻ, vừa mới bắt đầu còn thưa thớt, về sau thì hợp thành một đoàn lướn, khàn cả giọng nói: "Nỗ lực!"
Lộ Thiên Tinh miễn cưỡng vừa lòng, nhưng giọng điệu vẫn đều đều như trước: "Tôi không nghe miệng hứa hẹn, chỉ xem kết quả thi đấu."
Các học viên kiên định, đợi Lộ Thiên Tinh cho phép giải tán liền trở về vị trí của mình, siết chặt thời khóa biểu tập luyện. Hăng hái hơn lúc nãy đang uể oải nhiều.
Lộ Thiên Tinh cuối cùng cũng hài lòng, xoay người chuẩn bị rời đi lại đột nhiên nhớ tới cái gì, điểm danh nói: "Ân Lương Thần, Từ Thủy, Mạnh Duyệt, đi với tôi."
Phàn Vân Cảnh khựng lại, nhìn người nào đó vui sướиɠ đi về phía mình, chạy tới bên Lộ Thiên Tinh còn như vác theo cả cái nền hoa hường màu mè, ngay lập tức khó chịu mà siết tay.