Sau Khi Xuyên Thành Phông Nền Trong Tiểu Thuyết Vườn Trường

Chương 20

Trước Sau

break

Đây là cái gì? Đây là ŧıểυ huyệt của cậu. Nhưng Ngu Tần không dám thổ lộ một chữ, ánh mắt là sự sợ hãi sâu trong xương tủy, phảng phất rơi xuống vực thẳm đầy xương cốt, sương mù lượn lờ rơi vào mê man.
Ánh mắt chán ghét và vẻ mặt lạnh nhạt, đầu óc Ngu Tần không khỏi hiện ra đủ loại biểu cảm của Nghiêm Thù, nghiệt độ cơ thể phía sau dường như bị bóp méo, như thể khoảnh khắc tiếp theo Nghiêm Thù sẽ ném cậu xuống đất, chỉ để lại một tấm lưng không thể chạm tới, cách cậu càng ngày càng xa.
Cậu hoảng hốt bò về phía trước muốn thoát khỏi cánh tay đang trói buộc mình, cậu quá sợ hãi, ánh sáng trắng lạnh lẽo đến chói mắt nhưng cậu lại giống như bị mắc kẹt trong cái lồng tối, duỗi tay không thấy năm ngón, chân tay bị xiềng xích quấn quanh cố định và nặng nề.
Đầu gối khó khăn di chuyển về phía trước, cố gắng thoát khỏi cánh tay đang trói buộc mình, ngón chân cũng không ngừng đạp, nhưng Ngu Tần chỉ uổng công vô ích, ga trải giường dưới đầu gối nhàu nát không những chà xát cơ thể mà còn làm ngón chân cọ vào ống quần không thoát ra nổi.
Vị trí của cậu không chút nhúc nhích, cậu bị cố định chắc chắn dưới người Nghiêm Thù còn bị anh ôm chặt, thậm chí bởi vì tư thế di chuyển về phía trước mà mông nhếch lên, bụng hông càng dán vào nghiêm Thù.
Tại sao cậu không thể di chuyển? Ngu Tần trong lồng sắt không nhìn thấy cái gì, đôi mắt đen nhánh một mảnh sờ không thấy lối thoát, xiềng xích khiến cậu không thể thoát ra.
Không khí cũng bắt đầu trở nên loãng dần, Ngu Tần hơi ngửa yết hầu, miệng há to cố gắng thở, lồng sắt đen truyền càng lúc càng nhỏ siết chặt không gian sinh tồn của Ngu Tần, Ngu Tần nhìn thấy nhưng không thể làm gì, cậu sợ tới mức toàn thân bắt đầu run rẩy.
Cho đến giờ phút này Nghiêm Thù mới phát giác Ngu tần có gì không thích hợp, người trong vòng tay anh đang run rẩy, ngay cả bàn tay đang nắm cánh tay anh trong nháy mắt cũng run rẩy yếu ớt, lồng ngực phập phồng dữ dội như là hít thở không thông. Anh lập tức lật người Ngu Tần qua để cậu đối mặt nhìn anh, chỉ thấy khuôn mặt Ngu Tần trắng bệch khổ sở, đôi mắt trống rỗng vô hồn, đôi môi tươi tắn vừa mới cố nén tiếng rêи ɾỉ giờ đang cắn chặt để lại một loạt dấu răng, tựa như cậu vừa mới hút máu tươi còn chưa ăn uống no đủ đã bị thần linh bắt được và bị tống vào mười tám tầng địa ngục.
Đáy mắt Nghiêm Thù hiện lên tia hoảng loạn, anh hốt hoảng thả cánh tay khóa chặt Ngu Tần ra, Ngu Tần dường như đang căng thẳng, cổ tay mảnh khảnh đỡ nệm, cậu hoảng sợ bò xung quanh chỉ muốn chạy trốn, cậu không quan tâm đến bất cứ điều gì, như thể Nghiêm Thù là hồng thủy mãnh thú sẽ giết chết cậu.
Nghiêm Thù nhìn chằm chằm Ngu Tần, từ từ rút tay về bên cạnh, tay anh run rẩy giữa không trung, vài sợi tóc lộn xộn rơi xuống trán, trong mắt lộ ra chật vật và bất kham.
Ngu Tần mặc qυầи ɭóŧ vào liền muốn trốn thoát nhưng quần âu to rộng vẫn tròng lên bắp chân, cậu hoảng sợ nhìn thấy mép giường hướng về phía cửa thì bò tới, chân muốn xuống trước lại bị ống quần mắc kẹt, đầu gối đã ra khỏi mép giường, nửa người trên cũng thò ra ngoài, cơ thể nghiêng về phía trước không kiểm soát, sắp ngã xuống đất.
Nghiêm Thù kéo Ngu Tần trở về, ngang ngược ấn cậu ở đầu giường, chiếc đệm mềm mại nảy lên dữ dội.
Một tay anh đè bả vai Ngu Tần, quỳ hai chân lên ôm eo cậu, trong lúc hỗn loạn qυầи ɭóŧ và quần âu bị lột ra khỏi dươиɠ ѵậŧ, gân xanh nặng nề và trần trụi nổi lên, quy đầu sưng lên giận dữ thẳng tắp chỉ vào mặt Ngu Tần,
“Cậu trốn cái gì?” Nghiêm Thù hạ thấp người chất vấn Ngu Tần, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào, nhưng dưới làn sóng êm đềm giấu giếm cơn giận dữ mãnh liệt.
Thần chí Ngu Tần không rõ, trước mắt cậu là bóng đêm mênh mông vô bờ, bên tai chỉ còn tiếng hít thở dồn dập, cậu không nghe thấy cái gì chỉ mắc kẹt trong thế giới của riêng mình, không cách nào đi ra ngoài.
Nghiêm Thù ngồi dậy, anh từ trên cao nhìn xuống Ngu Tần, ánh mắt đen tối khi thấy vẻ mặt trống rỗng của cậu.
Cổ chân của Ngu Tần quá nhỏ, một tay Nghiêm Thù có thể nắm hết, một tay anh nắm hai cổ chân Ngu Tần, giúp cậu cởi ra chiếc quần âu lẽ ra nên cởi từ lâu lộ ra đôi chân trắng nõn thanh tú mềm mại nhuyễn ngọc.
Anh cầm lấy cổ chân Ngu Tần áp sát vào má, môi mỏng hôn lên mắt cá chân Ngu Tần, tay còn lại chạm vào qυầи ɭóŧ cậu, đôi mắt có tính xâm lược nhìn thẳng vào mắt Ngu Tần.
Ánh mắt Ngu Tần không có gì thay đổi nhưng ngón chân cậu không nhịn được cong lên bởi vì mắt cá chân của cậu quá nhạy cảm.
qυầи ɭóŧ dưới lòng bàn tay ướt át, chính là nước do Ngu Tần phun ra. qυầи ɭóŧ tam giác của nữ, đáy quần ướt hoàn toàn, vết ướt rõ ràng như là đi ŧıểυ ra quần.
Nghiêm Thù xoa nhẹ qua lớp qυầи ɭóŧ, bàn tay thong thả ung dung thăm dò thẳng vào qua kẽ mông, còn có gì không chắc chắn? qυầи ɭóŧ bị bàn tay kéo sang một bên, âʍ ɦộ phấn nộn của Ngu Tần như ẩn như hiện giữa các ngón tay Nghiêm Thù.
Không vội, Nghiêm Thù tự nhủ trong lòng, anh hôn xuống dọc theo bắp chân Ngu Tần, đầu lưỡi quét qua để lại vết ướt, bàn tay thăm dò tiến dọc theo hộ bộ phía trước sờ soạng, trứng dươиɠ ѵậŧ đều rất nhỏ không đến nửa lòng bàn tay Nghiêm Thù, đầu ngón tay xoa xoa quy đầu, cẳng chân Ngu Tần bật lên trên, Nghiêm Thù cắn vào da thịt mềm mại của cậu, rốt cuộc anh không nhịn được nữa nhưng động tác lại không nhanh không chậm, giống như quý ông tao nhã xé rách qυầи ɭóŧ của Ngu Tần.
Ngu Tần không có sức phản kháng, hai bắt chân đặt trên eo Nghiêm Thù mở to. ©ôи th!t nhỏ của cậu vừa mới tiết ra một lần, lúc này nó đang ỉu xìu, suy sút ngã vào mảnh lông mu nhỏ nhưng âʍ ɦộ bên dưới lại cực kỳ sạch sẽ, không có lông gì, môi âʍ ɦộ màu hồng tiếp xúc với không khí lạnh lẽo co lại vì sợ hãi, để lộ ra một khe hở trong lỗ.
Không khí lạnh lẽo chạm vào khe hở hang động, Ngu Tần mất đi thần trí tựa hồ không biết bí mật giữ kín bao năm đã bị bại lộ, kinh hoàng vô thố muốn rút chân lại, hoảng sợ khép lại.
Nghiêm Thù không cho cậu cơ hội, mặt mày lạnh thấu xương lại tràn đầy du͙© vọиɠ, anh ngước mắt lên liếc nhìn Ngu Tần đang hoảng sợ.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc