Phim chiếu chưa đầy mười phút, Khúc Thiên Dao cả người nghiêng sang một bên, bắt đầu ăn bỏng ngô với vẻ mặt hứng thú, Mẫn Hạo Phong xem đến bối rối.
Là do cốt truyện chưa đủ hay hay bầu không khí chưa đủ rùng rợn?
Nhưng Khúc Thiên Dao có thể làm sao được, cậu cũng rất bất lực.
Khi nhìn thấy poster phim, cậu hoài nghi rằng mình thực sự đã từng xem qua. Đối với một người mù mặt với người nước ngoài mà nói, các diễn viên trông có chút xíu quen mặt. Nghi ngờ này đã được xác thực sau khi bộ phim bắt đầu chưa lâu – Cậu không nhìn nhầm, bộ phim này cậu từng xem qua rồi.
Mặc dù bộ phim và tên các diễn viên đã thay đổi nhưng cốt truyện vẫn giống như một tình tiết cậu đã xem ở thế giới ban đầu, cậu nhớ rất rõ toàn bộ quá trình bao gồm cả cái kết – Bởi vì nam chính trong đó chính là anh diễn viên người Âu Mỹ mà cậu rất thích, cậu đã xem qua không chỉ một lần.
Nhưng thể loại phim trinh thám này, xem bao nhiêu lần cũng chỉ có vẻ kinh ngạc như vậy, trước kia nhờ có giá trị nhan sắc của nam chính chống đỡ, nam chính hiện tại tuy đẹp trai nhưng có rất nhiều điểm khác biệt. Khúc Thiên Dao cũng không có hứng thú lắm.
Mẫn Hạo Phong nghiêm túc xem đến cuối phim, Khúc Thiên Dao cùng lắm là coi như xem xong mà không tiết lộ tình tiết phim, lúc ra khỏi rạp đã có chút nhàm chán, Mẫn Hạo Phong thấy vậy vội vàng dẫn người đi ăn, để tránh cho cậu đòi về nhà.
Buổi chiều, hai người đi đến khu vui chơi trong thành phố, thời gian này không phải ngày làm việc, nên cũng không có quá nhiều người, lúc đầu Mẫn Hạo Phong còn lo lắng là mình có trẻ con quá hay không, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Khúc Thiên Dao, hắn biết mình đã đến đúng nơi rồi.
Lúc đầu, ánh mắt của Mẫn Hạo Phong rơi vào một số trò chơi trẻ con dễ thương, chẳng hạn như đu quay ngựa gỗ, hắn luôn nghĩ Khúc Thiên Dao đáng yêu như vậy sẽ rất hợp với trò chơi này. Thế nhưng cậu lại bị thu hút bởi mấy trò chơi kích thích, khi bước xuống khỏi tàu lượn siêu tốc cùng Mẫn Hạo Phong, cậu vẫn thấy chơi chưa đủ, kéo hắn chơi thêm lần nữa, nhưng bị ngăn lại.
“Em không sợ con mình sẽ sợ sao.”
“Nó có bao lớn, có gì mà sợ chứ.” Khúc Thiên Dao có chút không nghĩ như vậy, “Hơn nữa, tính gan dạ nên luyện tập nhiều hơn, chờ nó lớn sẽ không sợ nữa.”
Cuối cùng, dưới sự nài nỉ làm nũng của Khúc Thiên Dao, Mẫn Hạo Phong cũng đã đồng ý chơi với cậu thêm một lần nữa, sau đó Mẫn Hạo Phong mới ý thức được Khúc Thiên Dao là nam, cậu nói chơi một lần, nhưng thực ra chơi không chỉ một lần.
Mẫn Hạo Phong chơi cùng Khúc Thiên Dao đến chán ngán mới dẫn cậu đi mua kem, nơi này cũng có cửa hàng xung quanh, Mẫn Hạo Phong không có hứng thú với những thứ này, nhưng Khúc Thiên Dao lại có, hắn đi dạo một vòng sau đó mua một đống đồ trước khi rời đi.
Trò cuối cùng hai người chơi là vòng đu quay, đây cũng là mục tiêu của Mẫn Hạo Phong.
Khúc Thiên Dao chơi một ngày trời có chút mệt mỏi, sau khi ngồi vào trong đã dựa người lên kính, cả người rã rời muốn ngủ. Vòng đu quay bắt đầu chầm chậm chuyển động, ánh hoàng hôn chiếu vào gương mặt cậu, bởi vì góc chiếu mà có sự thay đổi, khiến đường nét trên gương mặt cậu trở nên rất dịu dàng.
“Mệt rồi à?” Mẫn Hạo Phong ôm Khúc Thiên Dao vào lòng, nhéo mặt cậu, “Vừa rồi không phải chơi rất hăng sao?”
“Ừm.” Khúc Thiên Dao vẫn đang nghịch móc khóa trong tay, “Chơi xong trò này về đi có được không?”
“Được.” Mẫn Hạo Phong cười nói: “A Dao, em có biết truyền thuyết về vòng đu quay không?”
“Vòng đu quay?” Khúc Thiên Dao chậm rãi quay đầu lại hai lần, gật đầu: “Biết chứ, người ta nói nếu cùng người mình yêu ngồi vòng đu quay xong cuối cùng sẽ chia tay đúng không?”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy cau mày hỏi: “Sao lại khác với những gì anh được nghe thế?”
“Ồ, vậy sao?” Khúc Thiên Dao uể oải nói: “Vậy anh nghe được phiên bản nào?”
Mẫn Hạo Phong đáp: “Anh nghe nói, nếu khi ngồi vòng đu quay đến điểm cao nhất, cặp đôi hôn nhau sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”
“Nên là?”
Mẫn Hạo Phong giọng dịu dàng nói: “Nên là anh có thể hôn em được không?”
Khúc Thiên Dao hạ mi mắt, thờ ơ lắc đầu: “Vậy anh hỏi tôi, đương nhiên không thể.”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy sắc mặt tối sầm, tầm mắt liếc nhìn nơi khác, không nói chuyện với Khúc Thiên Dao nữa.
“Hạo Phong?” Khúc Thiên Dao nhỏ giọng gọi hắn một tiếng, phát hiện hắn không để ý đến mình, bèn gọi thêm lần nữa, hắn vẫn không thèm đếm xỉa đến, “Giận rồi à?”
Mẫn Hạo Phong ngậm miệng không trả lời, Khúc Thiên Dao liền ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn hắn. Góc nghiêng của Mẫn Hạo Phong rất đẹp, ánh nắng vàng rơi trên hàng mi dài của hắn, giống như đôi cánh tiên nữ vỗ nhẹ trong truyện cổ tích, Khúc Thiên Dao không nhịn được đưa tay chạm vào hai cái, nhưng Mẫn Hạo Phong lại hơi nghiêng đầu tránh đi.
Nhìn thấy vòng đu quay sắp lên tới điểm cao nhất, Mẫn Hạo Phong vẫn hạ quyết tâm không để ý tới cậu, Khúc Thiên Dao đảo mắt nhìn một vòng, đột nhiên nghiêng người về phía trước hôn lên khóe môi Mẫn Hạo Phong.
Mẫn Hạo Phong kinh ngạc trợn mắt nhìn về phía Khúc Thiên Dao, hắn còn chưa kịp mở miệng, môi của Khúc Thiên Dao cắt ngang hành động của hắn, đầu lưỡi hơi dò xét, cậu còn chưa thăm dò được gì đã bị Mẫn Hạo Phong đá lưỡi.
Mẫn Hạo Phong đặt tay lên eo Khúc Thiên Dao, đột nhiên siết chặt, lần hôn đáp lại này có chút mạnh bạo, Khúc Thiên Dao vừa hít thở đã bị người ta đoạt lấy, nhưng cậu không hề giãy dụa mà chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn. Lúc này hắn mới thả lỏng một chút, khiến nụ hôn dần trở nên kéo dài và quyến luyến hơn.
Lúc hai người tách ra, vòng đu quay đã vượt qua đỉnh cao nhất, Khúc Thiên Dao nửa ngồi vào lòng Mẫn Hạo Phong, hơi thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng, đôi môi xinh đẹp còn đẹp hơn cả áng mây đỏ thẫm đằng sau tấm kính, khiến Mẫn Hạo Phong vô cùng ngứa ngáy.
“Thật ra anh không cần như vậy đâu.” Khúc Thiên Dao nhẹ giọng nói: “Hai người có thể ở bên nhau dài lâu hay không, làm sao có thể ước chừng bởi điều đơn giản này cơ chứ?”
“Nhưng anh vẫn muốn thử một lần, anh muốn ở bên em mãi mãi.” Mẫn Hạo Phong nói: “Quan trọng nhất là, em không thấy lãng mạn sao?”
Mẫn Hạo Phong ho khan một tiếng nói: “Vậy em đổi cách hỏi khác, anh có nghĩ người dày công tạo ra sự lãng mạn, chuẩn bị bất ngờ dành cho em, có đẹp trai không? Có rung động không?”
Khúc Thiên Dao buồn cười, cười lớn: “Sao anh lại đáng yêu như vậy? Anh không cần dùng chiêu thức phức tạp như vậy để đối phó với nhan cẩu* đâu.” Cậu vừa nói vừa đưa tay nhéo nhéo mặt Mẫn Hạo Phong: “Dựa vào cái mặt này của anh là đủ rồi, có thêm một chút xíu gì khác nữa thì càng tuyệt.”
(*Nhan cẩu: Chỉ những người nghiện sắc đẹp, yêu thích vẻ đẹp của con người.)
Sự chú ý của Mẫn Hạo Phong lập tức bị hút đi: “Gì khác? Ví dụ như?”
Khúc Thiên Dao hơi nhếch lên khóe miệng, ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Anh nghĩ một người đàn ông bình thường khỏe mạnh, sẽ bị thứ gì thu hút đây? Chờ thêm hai tháng nữa, cho dù em không nói, anh cũng sẽ biết thôi.”
Lời nói vừa ẩn ý vừa thẳng thắn, Mẫn Hạo Phong lập tức hiểu ra, trong lúc hãy còn đang bối rối, vòng đu quay đã dừng lại, Khúc Thiên Dao xoay người rời đi không cho hắn cơ hội đáp lại.
Khúc Thiên Dao vừa đặt chân xuống đất đã duỗi người, hướng về phía Mẫn Hạo Phong nở nụ cười nịnh nọt: “Em muốn ăn thịt nướng.”
“Sao em thứ gì cũng muốn ăn hết vậy?” Mẫn Hạo Phong xoa mái tóc nhiễm ánh vàng của Khúc Thiên Dao, “Lúc mang thai em nên ăn ít những thứ này đi.”
“Vậy chúng ta ăn cái khác…” Khúc Thiên Dao suy nghĩ một hồi, “Lẩu thì thế nào? Thời tiết cũng trở lạnh rồi.”
“Không thể ăn cay quá nhiều.”
Nghe hắn nói như vậy coi như đã đồng ý, Khúc Thiên Dao tâm trạng vui vẻ đi lên nắm lấy tay hắn, trong mũi ngâm nga một khúc không rõ giai điệu.
Mẫn Hạo Phong vốn muốn đưa Khúc Thiên Dao về nhà ăn, nhưng Khúc Thiên Dao chê không có bầu không khí nên hắn đành phải ngoan ngoãn dẫn người đến chợ đêm. Khu vực này nằm trong một làng đại học, về đêm mọi thứ đều rất náo nhiệt, đặc biệt là giới trẻ, hơn nữa họ còn có đôi có cặp, hai bên lề đường cũng có một số gian hàng bán đồ lặt vặt.
Mẫn Hạo Phong tra trên điện thoại di động, chọn một quán ăn khá nổi, trang trí sạch sẽ, khi đến đó đã không còn chỗ ngồi, ông chủ hỏi hai người có muốn đợi không, Khúc Thiên Dao vui vẻ đồng ý, sau đó chạy đến gian hàng nhỏ bên cạnh.
Các quầy hàng ở đây rất hỗn tạp, bán đồ ăn hay bán đồ chơi đều có, Khúc Thiên Dao đi xem một gian hàng không biết là bán trang sức hay đá.
Khúc Thiên Dao đưa tay còn lại tùy ý cầm lấy một cái, cười nói: “Em đương nhiên biết với giá này làm sao có thể mua được một chiếc vòng tay ngọc, chỉ là nhìn xem thôi.”
“Em thích những thứ này?”
“Khó nói lắm, có lẽ là do ảnh hưởng của việc thường xuyên quay phim cổ trang, em thường tiếp xúc với những thứ này, lâu rồi sẽ để ý nhiều hơn.” Khúc Thiên Dao cầm hết cái này đến cái khác, cuối cùng lấy một chiếc vòng ngọc màu trắng xanh trong, “Anh xem, cái này rất đẹp.”
Mẫn Hạo Phong cầm trong tay nhìn nhìn, có chút bất đắc dĩ: “Đây là thủy tinh, em thích à?”
“Kiểu dáng thế này rất đẹp.”
“Vẫn là ít đeo thì tốt hơn, hoa văn và màu sắc của những thứ này đa phần đều là dùng thuốc nhuộm, đeo lâu không tốt cho sức khỏe.” Mẫn Hạo Phong cầm lấy chiếc vòng trong tay, chụp ảnh rồi để lại. “Loại này chắc là giả phỉ thúy, rất dễ tìm, cũng không đắt, nếu em thích thì anh sẽ nhờ người tìm vài chiếc cho em.”
Khúc Thiên Dao nhún vai: “Em cần nhiều như vậy làm gì?”
“Sau này khi đi quay phim em có thể đeo nó làm vật gia truyền.” Mẫn Hạo Phong nhéo mặt Khúc Thiên Dao, “Đi thôi, có chỗ ngồi rồi.”
Khúc Thiên Dao lập tức vui vẻ nhảy vọt tới, cầm thực đơn gọi một đống món, cậu vốn dĩ muốn gọi nồi lẩu cay, nhưng Mẫn Hạo Phong liếc nhìn cậu một cái, thì cậu đã từ bỏ ý định này rồi, nói: “Khẩu vị của tôi có hơi… nhạt, phiền lấy cho tôi một cái lẩu uyên ương…”
Người chào khách là con gái của ông chủ, nhìn thấy vẻ mặt của Khúc Thiên Dao, cô không khỏi bật cười, ánh mắt lại dừng ở trên người Mẫn Hạo Phong mấy lần rồi mới quay đầu lại nói: “Xin chờ một chút.”
“Anh xem, người ta có hứng thú với anh đấy.” Khúc Thiên Dao mím môi nhìn theo hướng bóng lưng cô gái, “Anh nhìn kìa, cô ấy rất được nha, vừa trẻ vừa đẹp, làm việc cũng lanh lẹ.”
“Nên?” Mẫn Hạo Phong có hứng thú nhìn Khúc Thiên Dao, “Em muốn giới thiệu bạn gái cho anh à?”
“Anh đừng có mà mơ.” Khúc Thiên Dao ghét bỏ liếc nhìn Mẫn Hạo Phong, “Em chỉ muốn hỏi anh, trong nhà có thiếu đầu bếp hay không, nếu đồ ăn ngon thì anh có thể tuyển cô ấy về, phụ trách việc nấu lẩu cho chúng ta ăn.”
“Sau này muốn ăn thì quay lại đây là được rồi.” Mẫn Hạo Phong nói: “Em uống gì, để anh đi lấy.”
“Gì cũng được…” Khúc Thiên Dao suy nghĩ chốc lát, “Em muốn uống trà sữa!”
Sau đó Khúc Thiên Dao nhìn thấy Mẫn Hạo Phong thật sự đi mua trà sữa cho cậu, thậm chí còn xếp hàng một hồi, lúc trở về, Khúc Thiên Dao đã bắt đầu ăn rồi, còn đang vui vẻ: “Gọi ship đến là được rồi, em cũng đâu cần gấp đâu.”
Mẫn Hạo Phong: “…”
Hai người đều là đàn ông trai tráng, buổi tối cũng chưa ăn cơm, nên là ăn rất nhanh, vừa ăn vừa gọi món, rất nhanh là đồ đã chín.
Khúc Thiên Dao ăn đến vui vẻ, vừa vẫy tay gọi cô gái lại gọi món khác, liền thấy cô rất hưng phấn chạy đi, lập tức hòa vào đám người bên ngoài.
Khúc Thiên Dao lúc này mới chú ý tới bên ngoài không biết là có gì náo nhiệt, một đám người đang đứng thành vòng tròn, cậu không cần suy nghĩ liền gắp một viên thịt viên nhét vào miệng, phồng má chạy ra ngoài.