Nhìn thấy động tác của Mẫn Hạo Phong, Khúc Thiên Dao hơi hoài nghi: “Sao vậy?”
“Cậu rất ghét cái giới này sao?”
“Câu hỏi của anh khó hiểu thật đấy” Khúc Thiên Dao lắc đầu cười nói: “Để đạt được một cái gì đó thì phải trả giá. Khi trở nên nổi tiếng, việc được mọi người chú ý là điều đương nhiên, còn về những cái khác… ngành nào cũng có người tốt kẻ xấu thôi.”
“Cậu chưa từng nghĩ đến việc rút khỏi giới à?” Mẫn Hạo Phong hỏi: “Ý tôi là trước đây.”
“Từng nghĩ đến thì thế nào.” Khúc Thiên Dao nói: “Nếu tôi rút khỏi giới giải trí, tôi sẽ sớm bị lãng quên, nhưng vẫn sẽ có người nhìn chằm chằm vào tôi, tôi phải mất bao lâu mới có thể hoàn toàn thoát khỏi tầm mắt của mọi người? Năm năm? Mười năm? Hơn nữa, tôi mới bao nhiêu tuổi, tôi còn phải kiếm tiền nữa.”
“Vậy bây giờ cậu không muốn kiếm tiền nữa à?”
“Có thể lựa chọn không phải là hiếm thấy sao?” Khúc Thiên Dao cười nói: “Biết đâu hướng đi khác sẽ thú vị hơn thì sao. Huống chi bây giờ tôi còn có một anh trai ưu tú như vậy, muốn làm gì mà chả được.”
“Nhưng cậu thích hợp lộ diện trước ống kính.”
“Tôi biết.” Khúc Thiên Dao nói với vẻ mặt tự hào: “Một người đẹp trai như tôi, nên đứng dưới ánh đèn sân khấu, tiếp nhận tràng vỗ tay hoan hô của mọi người.”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy cười lớn: “Cuối cùng thì cậu vẫn là thích đúng không.”
Khúc Thiên Dao thở dài: “Dù sao cũng rất rõ ràng mà, cảm giác được nhiều người chú ý, sự đồng cảm ấy thật sự không gì có thể sánh được, nhưng tôi thật sự không biết mình có thể chịu nổi việc bị hắc lần nữa hay không.”
“Trước đây đã có chuyện gì xảy ra với cậu?”
“Trước đây? Nhiều chuyện là đằng khác, tôi bị người ta mắng như cơm bữa luôn.” Khúc Thiên Dao cười khổ nói: “Trên thế giới này có một số người khi cuộc sống không được như ý thì muốn trút hết ra ngoài, cách một cái màn hình nên lời gì cũng có thể nói ra được, nhiều khi chuyện đó đúng hay sai còn không liên quan gì đến anh, đơn giản là họ chỉ muốn mắng chửi anh. Khi mới bước vào cái vòng này, tôi thật sự cũng không có nghĩ nhiều như thế, lúc đó tôi chỉ muốn kiếm một ít tiền, chuyện của sau này tôi còn chưa nghĩ đến, nhưng tôi thật không ngờ có người lại lôi chuyện của cha mẹ tôi ra nói.”
“Cha mẹ của cậu?”
“Ừm.” Khúc Thiên Dao nhắc đến chuyện này, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Cha mẹ tôi mất sớm, lúc còn chưa nổi tiếng, tôi sẽ thường xuyên đi đọc những tin tức liên quan đến mình, những người không biết hoàn cảnh gia đình tôi thì trù ẻo cha mẹ tôi, đôi khi cũng sẽ mắng nhiếc họ, còn những người biết hoàn cảnh gia đình tôi nói tôi khắc chết cha mẹ mình.”
Mẫn Hạo Phong nghe vậy mím môi, có chút do dự nói: “Thiên Dao, thật ra…”
“Tôi biết cái chết của cha mẹ không liên quan đến tôi.” Khúc Thiên Dao nhàn nhạt nói: “Cho nên sau này tôi không xem những tin đó nữa.”
“Công ty cậu không làm gì sao?”
“Có thể làm gì chứ?” Khúc Thiên Dao cười tự giễu, “Mỗi lần có tin hắc đều nửa thật nửa giả, thời gian đưa tin còn trùng với thời gian tôi quay phim mới, sao có thể có sự trùng hợp như vậy? Có một số tin tức là do công ty đứng đằng sau đổ thêm dầu vào lửa, người đại diện trước đây của tôi thường nói với tôi, nổi tiếng bằng scandal cũng là nổi tiếng, bảo tôi đừng lo lắng quá.”
“Cậu không nghĩ đến việc đổi công ty à?”
“Tôi đã nghĩ đến, nhưng rủi ro quá lớn.” Khúc Thiên Dao nói: “Hợp đồng giữa tôi và công ty vẫn còn đó, cho dù tôi bồi thường rồi rời đi, với danh tiếng của tôi, thật sự không chắc có công ty nào chịu nhận tôi không, còn chưa kể công ty cũ ở sau lưng chỉnh đốn tôi thế nào nữa, hơn nữa tôi không dám ảo tưởng công ty mới sẽ tốt với tôi.”
“Nhưng hiện tại cậu có thể lựa chọn.” Mẫn Hạo Phong nói: “Công ty hiện tại của cậu sẽ không làm hại cậu, và công ty mới cũng sẽ không.”
Khúc Thiên Dao hơi sửng sốt: “Anh thật sự muốn tôi qua đó sao?”
“Thật” Mẫn Hạo Phong nói: “Mặc dù Thiên Tứ thương yêu cậu, nhưng anh ta không hiểu lĩnh vực này. Người quản lý công ty hiện tại chỉ là kẻ vô dụng, không thể giúp được gì cho cậu. Thiên Tứ cũng biết chuyện này, nên khi tôi đến đến tìm, anh ta cũng đã đồng ý, chỉ cần cậu muốn.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy sửng sốt: “Anh đi tìm anh ấy lúc nào!”
“Hôm nay.” Mẫn Hạo Phong nói: “Tôi thấy gần đây cậu thường hay ngẩn người, nên đoán có lẽ có liên quan đến Thiên Tứ.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy, trong lòng cảm thấy ai oán, nói: “Anh biết vì sao còn đi tìm anh ấy, tôi chỉ là không muốn liên lụy anh ấy quá nhiều…”
Nhìn thấy Khúc Thiên Dao che mặt nằm xuống, Mẫn Hạo Phong khóe miệng điên cuồng nhếch lên: “Vừa nãy còn nói gì mà có một người anh ưu tú, sao bây giờ lại đổi ý rồi?”
“Tôi chém gió chút không được sao?” Khúc Thiên Dao xòe ngón tay để lộ đôi mắt ra, “Để tôi suy nghĩ đã, chủ yếu là tôi muốn nói chuyện trước với anh tôi.”
“Cậu cần tôi giúp không?”
“Không cần đâu.” Khúc Thiên Dao cười hihi ngồi dậy, cầm lấy phần thịt nướng còn lại bắt đầu ăn: “Nguội hết rồi, không còn ngon nữa…”
Tuy miệng nói như vậy, nhưng Khúc Thiên Dao vẫn ăn hết, sau đó phủi tay tay đứng dậy vươn vai: “Đi thôi, chúng ta trở về đi.”
Mẫn Hạo Phong nhẹ nhàng đáp lại, đi theo Khúc Thiên Dao về, bọn họ tưởng rằng giờ này Mẫn Vĩnh Diên đã nghỉ ngơi nên tay chân rất nhẹ nhàng, lúc đi ngang qua phòng khách cả hai giật mình vì tiếng ho bất thình lình của ông. Thấy vậy, Mẫn Hạo Phong nói với chất giọng ấm áp: “Ông ơi, sao khuya rồi ông vẫn chưa đi ngủ ạ.”
“Ông định xem coi có phải hai đứa cảm thấy ông già này làm cản trở thế giới riêng của hai đứa rồi hay không, cho nên đêm nay chạy ra ngoài không định về nữa.” Khúc Thiên Dao lúc đầu nghe không hiểu, còn hơi ngơ ngác, sau khi hiểu ra, mặt cậu đỏ bừng, đang muốn nói gì đó thì bị Mẫn Vĩnh Diên cắt ngang, “Tiểu Dao à, con về phòng trước đi, ông có chuyện muốn nói với Hạo Phong.”
Khúc Thiên Dao đồng ý rồi trở về phòng, cậu không biết Mẫn Vĩnh Diên đã nói gì với Mẫn Hạo Phong, mà cậu cũng chả quan tâm – chí ít đó là những gì cậu đã nghĩ trước khi Mẫn Hạo Phong đến phòng của mình.
Khi đó Khúc Thiên Dao đã tắm rửa xong và đang sấy tóc, lúc Mẫn Hạo Phong gõ cửa, cậu có hơi khó hiểu, kết quả sau khi vào cửa, Mẫn Hạo Phong cũng không ngồi xuống, đã nói với cậu về chuyện Mẫn Vĩnh Diên đã biết chuyện đính hôn giả của bọn họ. Khúc Thiên Dao cũng nói thẳng, nhưng cậu không nói những gì Mẫn Vĩnh Diên đã nói với cậu, chỉ nói là có thể nhìn ra được Mẫn Vĩnh Diên không thực sự thích Khúc Thiên Dao, mà chỉ đơn giản là quan tâm đến chung thân đại sự của hắn.
Mẫn Hạo Phong không có hỏi cặn kẽ chuyện này, chỉ là vẻ mặt nặng nề nhìn Khúc Thiên Dao, khiến Khúc Thiên Dao có chút rùng mình, “Sao vậy?”
“Tôi nghe ông nội nói, cậu nói với ông rằng, chúng ta là không có khả năng đúng không?”
Khúc Thiên Dao bị hỏi câu không đầu không đuôi, gật đầu nói: “Nếu không thì sao?”
“Khúc Thiên Dao!” Mẫn Hạo Phong đột nhiên thấp giọng quát lên, khiến Khúc Thiên Dao giật mình: “Cậu có bị ngu không?”
Khúc Thiên Dao nghe vậy khẽ cau mày: “Anh tự dưng làm gì vậy hả?”
“Cậu đừng nói với tôi, tôi dẫn cậu về đây là có ý gì, cậu hoàn toàn không hiểu đúng không?”
Khúc Thiên Dao bị hắn nói đến đơ người nói: “Bởi vì ông của anh sức khỏe không tốt, anh muốn dẫn cháu dâu về an ủi ông ấy.”
“Tôi nhận ra rằng cậu thực sự ngu ngốc.”
Khúc Thiên Dao nghe vậy, đang muốn phản bác, nhưng đột nhiên có thứ gì đó mềm mại ấm áp áp lên bờ môi, chặn mọi lời nói của cậu.
※※※
Về Thiên Dao, tôi muốn nói một điều, trước hết, Thiên Dao không có những phẩm chất tốt đẹp như tiết kiệm, không màng danh lợi, mười phân vẹn mười. Thứ hai, là vấn đề ước mơ, ở chương trước tôi đã nói đây là ước mơ khi còn nhỏ của Thiên Dao, cậu ấy cũng điền nguyện vọng vào đại học vì lý do này, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng Thiên Dao làm như vậy là vì ước mơ của cậu ấy. Chuyện bản thân thích làm với chuyện kiếm tiền vốn không có xung đột với nhau, và bất kể là làm minh tinh để kiếm tiền hay là thích tiền vốn không có gì sai. Tôi biết mình có hơi dài dòng, nhưng có người đã đề cập đến trong chương trước nên tôi sẽ nói đôi chút, cũng như để bạn hiểu rõ hơn về giới giải trí ảo, nếu như bạn cảm thấy nó là giả thì tôi kiến nghị bạn nên đi xem phim tài liệu đi.