Lâm Diệu có chút mệt mỏi, nhắm mắt thu vào trong cánh tay Tần Chí mơ màng sắp ngủ, suýt chút nữa ngủ thiếp đi, nhưng bị lời nói của Tần Chí làm cho hoảng sợ tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của cậu là kinh hãi: "Làm sao có thể!"
Tần Chí trầm mặc nhìn Lâm Diệu, lấy tay chọc vào cái bụng hơi phồng của cậu.
Lâm Diệu thoáng chốc tỉnh ngủ, nhanh chóng ngồi dậy thử sờ bụng của mình, ai ngờ lần sờ này quả thực phát hiện to hơn rất nhiều.
"Chẳng lẽ mấy ngày nay ta ăn quá nhiều?" Lâm Diệu cúi đầu nhìn chằm chằm cái bụng hơi phồng, có chút suy sụp, liền hạ quyết tâm nói: "Không được, ta phải kiểm soát chế độ ăn uống, tăng cường vận động, cần phải giảm lượng mỡ thừa xuống."
Cậu cố nghĩ tới bộ dáng mình trông như thế nào với cái bụng bia, tức khắc cả người ớn lạnh. Đối với người rất quan tâm đến quản lý thân thể như Lâm Diệu mà nói, đây tuyệt đối là chuyện hoàn toàn không thể chịu đựng được.
Tần Chí liền thuận mao cho cậu: "Không sao, Diệu Diệu béo hơn một chút cũng rất đáng yêu."
Lâm Diệu lại căn bản không nghe thấy lời y nói. Cậu sau thời gian suy sụp ngắn ngủi, dứt khoát quyết định từ ngày mai kiên trì ăn uống điều độ, ngoài ra cũng nên sắp xếp kế hoạch vận động, cố gắng giảm mỡ thừa càng sớm càng tốt.
Bởi vì chuyện tăng cân, bầu không khí trên giường đột nhiên trở nên ngưng trệ.
Tần Chí cúi đầu nhìn Lâm Diệu dùng tay xoa bụng buồn bực, không hiểu sao một ý nghĩ khó tin khác đột nhiên xẹt qua trong đầu.
Nhưng nhìn Lâm Diệu tràn đầy tinh thần chiến đấu bên cạnh, ý nghĩ của y lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Lâm Diệu xoa bụng rồi nhanh chóng nằm xuống, lẩm bẩm nói: "Không được. Ta phải mau đi ngủ, thức khuya cũng dễ dàng béo phì. Không sao, béo một chút mà thôi, rất nhanh sẽ mất đi."
Cậu vừa an ủi bản thân, vừa nhanh chóng nhắm hai mắt ngủ.
Tần Chí buồn cười nhìn Lâm Diệu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cũng nằm xuống ôm cậu chuẩn bị nghỉ ngơi.
Sau một giấc ngủ, Lâm Diệu tinh thần sảng khoái, tâm trạng đặc biệt tốt, nhưng khi cúi đầu xuống, nhìn thấy bụng của mình, tâm trạng tốt lập tức biến mất.
Bởi vì chuyện tăng cân, Lâm Diệu tức giận đến mức không ăn sáng nhiều.
Mới vừa dùng tảo thiện, Thanh Dụ liền tới hỏi ý kiến của cậu, hỏi những thứ từ Hạ quốc mang đến xử trí như thế nào.
Thanh Dụ đến hỏi ý kiến của Lâm Diệu, cũng thật sự là bởi vì gần đây bệ hạ ban thưởng quá nhiều, nhà kho cũng đã sắp chứa không nổi.
Đổi thành trước đây, những vật cũ kỹ đó đã ném đi, nhưng hiện tại lại cần được rửa sạch.
Lâm Diệu cũng tò mò pháo hôi mang theo thứ gì, vì vậy cùng Thanh Dụ đi vào nhà kho.
Trong nhà kho, đồ vật pháo hôi mang đến từ Hạ quốc cũng không nhiều, chỉ đóng trong hai cái rương. Những thứ khác đều là thứ mà Tần Chí liên tiếp ban thưởng, nhà kho quả thực đã sắp đầy.
Lâm Diệu nhìn nhiều vàng bạc châu báu như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mình thật giàu có, tại sao còn phải nỗ lực, nhưng lại nhanh chóng ép mình dẹp bỏ ý nghĩ này.
Cậu âm thầm khuyên mình, không được, loại ý nghĩ này không đúng, vàng bạc châu báu đó đều là Tần Chí ban thưởng, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng bị tài vật trước mặt dụ dỗ mà mất đi tinh thần chiến đấu.
Tuy rằng sự cám dỗ của ăn cơm nhuyễn* thực sự rất lớn, nhưng cậu nhất định phải chống cự, phải dựa vào chính mình kiếm tiền, tự lực cánh sinh.
*Cật nhuyễn phạn: ăn cơm nhuyễn | trai bao | nam nhân sống dựa nữ nhân.
Lâm Diệu nghĩ vậy, không đụng vào đồ vật mà Tần Chí ban thưởng, ngược lại lục lọi hai cái rương pháo hôi mang đến kia.
Cậu phát hiện trong rương đều là chút quần áo và vật trang trí linh tinh, cũng không có gì bất thường.
Lâm Diệu tùy ý nhìn, chuẩn bị đóng rương. Lại không ngờ đúng lúc này, cậu đột nhiên thấy được một khối ngọc bội.
Ngọc bội kia trong suốt long lanh, chạm trổ hoa văn phượng hoàng, tay nghề tinh xảo, cực kỳ đẹp mắt.
Lâm Diệu ngay lập tức bị thu hút.
Thanh Dụ nhìn thấy khối ngọc bội kia lại còn kích động hơn cả Lâm Diệu: "Ngọc bội này hóa ra là ở đây, trước đó tìm rất lâu cũng chưa tìm được, còn tưởng rằng đã thất lạc."
Lâm Diệu đánh giá ngọc bội kia, từ lời Thanh Dụ nói nghe ra ngọc bội không phải tầm thường, liền cố ý thăm dò: "Ngươi cũng biết ngọc bội này với ta mà nói rất quan trọng?"
Cũng may Thanh Dụ cũng không phải là người suy nghĩ nhiều, không nghe ra lời nói của Lâm Diệu rõ ràng có sơ hở, ngay sau đó liền tiếp lời Lâm Diệu nói: "Ta đương nhiên biết chứ. Công tử phía trước nói qua, khối ngọc bội này là nương của ngài đưa cho ngài, đặc biệt quý trọng. Hơn nữa khi ngọc bội này bị mất, ngài còn phạt ta..."
Hắn nói xong nhớ tới công tử khi đó, bản năng vẫn có chút sợ hãi.
Lâm Diệu lại không chú ý tới vẻ mặt Thanh Dụ thay đổi. Cậu lúc này nghiêm túc nhìn ngọc bội, trong đầu nghĩ thì ra là thế, liền cảm thấy ngọc bội này chắc chắn không phải là một vật tầm thường.
Nếu là di vật do nương của pháo hôi để lại cho hắn, Lâm Diệu nghĩ, vẫn quyết định mang theo bên mình. Ngọc bội rất quý, mang theo trên người mới không dễ dàng đánh rơi.
Ngọc bội kia có dây treo, Lâm Diệu liền thuận tay treo trên eo, lại bảo Thanh Dụ dọn hai cái rương về vị trí ban đầu, không cần di chuyển.
Sau khi làm xong và bước ra khỏi nhà kho, Lâm Diệu nhớ tới tối hôm qua hạ quyết tâm muốn giảm béo, thừa dịp thời gian còn sớm, liền chuẩn bị chạy một vòng quanh hồ sen.
Ai ngờ cậu vừa đi tới Ngự Hoa Viên, liền thấy cách đó không xa là Kiều Hạc và Dung Quyển. Từ con đường của hai người phán đoán, có vẻ như mới từ Dưỡng Tâm Điện đi ra.
Nhìn thấy Dung Quyển, Lâm Diệu tức khắc nhớ tới hắc y nhân đã cứu mình ngày đó. Chuyện này cậu vẫn luôn ghi tạc trong lòng, chỉ là mấy ngày nay chưa tìm được cơ hội thích hợp để thử.
Nghĩ vậy, Lâm Diệu liền nhanh chóng đi vòng một đoạn đường, tới phía trước con đường mà Kiều Hạc và Dung Quyển nhất định phải đi qua, cố ý giả vờ tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ.
"Thật là trùng hợp." Lâm Diệu từ ven đường bước ra, giả bộ kinh ngạc hỏi: "Kiều tướng quân, Dung cô nương, sao hai vị lại ở đây?"
Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Diệu luôn cảm thấy sau khi nói xong, Dung Quyển như trợn mắt nhìn mình. Nhưng chờ cậu nhìn qua, đối phương vẫn là bộ dáng thanh tú yếu ớt.
Kiều Hạc trên mặt mang theo nụ cười, dáng vẻ vui mừng, trước tiên hành lễ với Lâm Diệu, sau đó lại nâng lên thánh chỉ nói: "Hồi quý quân, thần hôm nay đến đây để xin ý chỉ của bệ hạ."
Hắn vừa nói chuyện vừa quay đầu nhìn Dung Quyển cười, Dung Quyển nhìn hắn cũng cười vui sướng.
Lâm Diệu đứng trước mặt bọn họ, bị bắt ăn cẩu lương, tình cảnh này nào còn có thể không đoán được Kiều Hạc xin ý chỉ gì.
"Vậy xin chúc mừng hai vị trước." Lâm Diệu hỏi: "Không biết hôn kỳ (ngày cưới) hai vị được ấn định khi nào?"
Kiều Hạc gặp việc vui, tâm tình sảng khoái, cười nói: "Ngày mùng tám tháng sau. Quyết định có chút gấp, nhưng đây là ngày lành ngàn năm một thuở, thích hợp để kết hôn."
"Chúc mừng chúc mừng." Lâm Diệu nói xong liếc nhìn Dung Quyển, như là lơ đãng hỏi: "Không biết vết thương của Dung cô nương có khá hơn không?"
"Vết thương?" Kiều Hạc tỏ vẻ khẩn trương, phản ứng trước Dung Quyển, vội vàng hỏi: "A Quyển bị thương sao?"
Dung Quyển an ủi mà vỗ tay Kiều Hạc, thấp giọng nói: "Không sao, thiếp không bị thương."
Nàng nói xong lại nhìn về phía Lâm Diệu, ánh mắt đột nhiên mang theo chút sắc bén, mỉm cười nhấn mạnh giọng: "Quý quân sợ là nhớ lầm, đúng không?"
Lâm Diệu nhìn thấy ánh mắt kia của nàng tức khắc kích động, Dung Quyển cuối cùng lộ ra sơ hở, xem ra suy đoán lúc trước của cậu không sai, hắc y nhân cứu cậu quả nhiên là Dung Quyển.
Lâm Diệu chỉ là thử, không nghĩ tới phải vạch trần Dung Quyển, đối phương dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của cậu.
Hiện tại Dung Quyển đã dùng ánh mắt cảnh cáo cậu, Lâm Diệu đương nhiên hiểu ý, liền thuận thế nói: "Vậy hẳn là ta nhớ lầm, xin lỗi."
Tiếng nói của nàng ôn nhu, ánh mắt nhìn Lâm Diệu lại rất sắc bén, rõ ràng là cảnh cáo Lâm Diệu không được nói nhảm.
Sau khi nói chuyện, Kiều Hạc chuẩn bị rời đi cùng với Dung Quyển.
Nhưng hai người mới vừa xoay người, phía sau Phán Xuân liền nhanh chóng đuổi tới, thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Kiều Hạc còn chưa đi.
"Kiều tướng quân dừng bước." Phán Xuân chạy cấp, thở hồng hộc nói: "Bệ hạ mời ngài trở về, còn có vài lời muốn hỏi ngài."
Kiều Hạc gật đầu, đi theo Phán Xuân chuẩn bị trở về, rồi lại không yên tâm Dung Quyển.
Lâm Diệu đang lo không cơ hội ở một mình với Dung Quyển, thấy thế vội vàng nói: "Kiều tướng quân mau đi đi, bệ hạ vội vã tìm ngươi hẳn là có chuyện quan trọng. Có ta ở đây, Dung cô nương sẽ không sao, ngươi đi nhanh về nhanh."
Kiều Hạc nhìn Dung Quyển, thấy đối phương cũng cười ý bảo không sao, liền nhanh chóng đi theo Phán Xuân rời đi.
Chờ Kiều Hạc và Phán Xuân đi rồi, trên đường cũng chỉ còn lại Lâm Diệu và Dung Quyển.
Kiều Hạc đã đi, Dung Quyển tức khắc không thèm giả vờ nữa.
Ánh mắt và khí thế cả người nàng nháy mắt đã xảy ra thay đổi rất lớn, sự ôn nhu, mảnh mai lúc trước đều biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh và sắc nhọn.
Cho dù lúc này đứng trước mặt Lâm Diệu, nàng cũng vẫn bình tĩnh, không hề có một chút cảm giác nhún nhường nào.
Lâm Diệu nhìn thấy thay đổi của Dung Quyển, lập tức muốn trao giải ảnh hậu xuất sắc nhất cho nàng, diễn xuất này cũng thật sự quá tốt, cậu suýt chút nữa cũng không phát hiện.
"Ngày đó hắc y nhân cứu ta quả nhiên chính là ngươi." Lâm Diệu đè nén giọng nói cực trầm thấp.
Dung Quyển nhìn Lâm Diệu, thấp giọng hừ lạnh nói: "Sớm biết rằng sẽ phiền toái như vậy, ta sẽ không cứu ngươi. Làm sao ngươi nhận ra ta?"
"Trực giác. Ta có đôi mắt tinh tường, rất am hiểu quan sát." Lâm Diệu cũng khá tò mò nói: "Vậy tại sao ngươi cứu ta?"
Không nghĩ tới câu trả lời mà Dung Quyển đưa ra rất đơn giản: "Bởi vì ngươi là quý quân A Hạc nguyện trung thành, nếu ngươi xảy ra chuyện, A Hạc chắc chắn tự trách."
"Ngươi thích Kiều tướng quân?"
Dung Quyển thẳng thắn nói: "Nếu không thích, ta tội gì giả vờ như thế này?"
"Nhưng ngươi đang lừa dối Kiều tướng quân. Ngươi không nghĩ tới điều gì sẽ xảy ra nếu hắn biết sao?"
Dung Quyển nghe vậy liền sửng sốt, cười khổ: "Việc đã đến nước này, ta lại có thể như thế nào? Ngày ấy ta không giả bộ yếu đuối, hắn làm sao cứu ta, cùng ta quen biết?"
Nàng nói xong lại hung tợn mà uy hiếp Lâm Diệu: "Nhưng việc này nếu ngươi dám nói cho A Hạc, ta chắc chắn không buông tha ngươi."
"Đây là chuyện của hai người, ta không có tâm trạng xen vào." Lâm Diệu nói: "Ta chỉ muốn biết, ngươi là ai? Làm như vậy lại có mục đích gì?"
Dung Quyển nghiêm túc và thẳng thắn nói: "Ta là ai ngươi không cần biết. Nhưng ta tới đây tuyệt đối không có ác ý, cùng A Hạc quen biết cũng chỉ do ngẫu nhiên. Ta thật lòng thích A Hạc, trừ cái này ra, không có mục đích khác."
Lâm Diệu có thể thấy nàng không nói dối, cũng lập tức yên tâm. Chỉ cần Dung Quyển không có ác ý là đủ rồi, chuyện tình cảm nàng và Kiều Hạc tốt hơn nên để cho bọn họ tự giải quyết.
Hai người nhanh chóng đạt được nhất trí một cách vui vẻ.
Đúng lúc Kiều Hạc cũng từ xa bước tới, Lâm Diệu liền chuẩn bị cáo từ.
Nhưng khi cậu xoay người, áo choàng lại bị gió nhấc lên, lộ ra ngọc bội đang đeo.
Dung Quyển vốn còn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy ngọc bội kia, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, lộ ra khẩn trương nôn nóng.
"Từ từ," Dung Quyển đột nhiên gọi Lâm Diệu: "Ngọc bội này của ngươi từ đâu ra?"