✎Sau khi xuyên thành pháo hôi Omega của bạo quân ♡
Chương 32:
Cái gáy mỏng manh bị răng nhọn cắn, Lâm Diệu mềm mại mà cuộn mình trong vòng tay của Tần Chí, cả người đều bị hơi thở duy nhất bá đạo của Tần Chí bao phủ.
Cậu cúi đầu sung sướng mà ngâm khẽ, sau đó lại ngẩng đầu hoài nghi hỏi: "Thật vậy chăng? Ngươi thật sự thả ta đi?"
Giọng điệu của cậu vừa ngạc nhiên vừa thấp thỏm, nhưng Tần Chí lại rất hụt hẫng. Có phải trẫm đã ngược đãi hay sỉ nhục hắn, khiến hắn muốn rời xa trẫm như vậy? Trẫm chưa bao giờ nuông chiều, dung túng ai như vậy, Lâm Diệu quả thực không biết tốt xấu!
Cậu không ngờ rằng Tần Chí sẽ đột nhiên đồng ý thả mình đi, dù sao thì trước đó, Tần Chí vẫn luôn cố gắng khuyên cậu hồi cung.
Nhưng bất luận như thế nào, đây cũng là chuyện tốt.
Hai người cả đêm không ngủ, chỉ có thể miễn cưỡng nghỉ ngơi lúc hừng đông, ngay cả khi đã ngủ say, Lâm Diệu cũng theo bản năng ôm chặt Tần Chí.
Thanh Dụ đợi lâu không thấy bọn họ, liền đi vào sân. Mới vừa vào liền ngửi được hai luồng hơi thở nồng nặc, hắn sửng sốt, vội vàng lui về một khoảng cách an toàn.
Trong kỳ động dục của Đệ Hôn, tính độc chiếm của Xích Kiêu cực kỳ đáng sợ, huống chi người đó là bệ hạ. Thanh Dụ có thể ngửi thấy địch ý xua đuổi mạnh mẽ bệ hạ phát ra.
Hắn không khỏi bất đắc dĩ, hắn là người đã tịnh thân, bệ hạ nổi lên địch ý với hắn làm gì? Hắn muốn làm cái gì cũng hữu tâm vô lực.
Thanh Dụ nghĩ vậy liền nhanh chóng rời đi, tóm lại tốt hơn hết là cách xa công tử một chút.
Nhưng tại sao công tử không uống viên thuốc có thể áp chế động dục kia? Chẳng lẽ là bệ hạ ép buộc công tử?
Nhưng mặc kệ là chủ động hay bị ép buộc, hiện tại cũng đều là ngươi tình ta nguyện. Lại nói tiếp, đây là kỳ động dục đầu tiên của công tử sau khi thành niên, hy vọng bệ hạ có thể ôn nhu một chút.
Đệ Hôn trong thời kỳ động dục rất mỏng manh dính người.
Lâm Diệu ngủ đến buổi chiều mới tỉnh, cả người bủn rủn, khi tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Tần Chí bưng chén canh gà tiến vào.
Cậu chịu đựng sự khó chịu ở nơi nào đó, cố nén mong muốn nhào vào lòng Tần Chí, ngồi dậy hỏi: "Ở đâu có canh gà?"
"Mua từ thôn dân gần đó. Ngươi không phải đã chán món canh cá sao?"
"Vậy cũng quá nguy hiểm, không bị phát hiện chứ?"
Tần Chí ngồi vào mép giường, lắc đầu: "Không sao."
Lâm Diệu ngửi được hơi thở quen thuộc khiến cậu vô cùng an tâm của Tần Chí, nhưng vẫn không kìm lòng được mà lặng lẽ giữ chặt lấy góc áo của y, dừng một chút, thấy Tần Chí không phản ứng, lại cúi đầu, thật cẩn thận chui vào ngực của Tần Chí.
Ôm eo Tần Chí, bị hơi thở của y bao vây, Lâm Diệu thoả mãn mà thả lỏng lại, giống như chim non rời tổ tìm được nơi làm tổ.
Tần Chí cúi đầu nhìn xuống mái tóc mềm mại của Lâm Diệu, nghĩ thầm, trẫm lúc trước chính là bị vẻ ngoài ngây thơ và đáng yêu này của hắn lừa.
Cảm giác ôm ấp, dính vào người Tần Chí thật sự quá thoải mái, giống như một cơn nghiện, Lâm Diệu thật sự không muốn buông tay, đầu cọ eo Tần Chí làm nũng nói: "Để ta ôm một lát, chỉ một lát."
Giờ phút này cậu có thể hiểu được tại sao con mèo của mình khư khư giữ lấy cỏ bạc hà mèo (catnip) không buông tha, bởi vì như vậy rất thoải mái, cậu cũng chỉ muốn ôm Tần Chí, hôn y lăn lộn trên giường cùng y.
Ánh mắt của Tần Chí hơi trầm xuống: "Nếu ngươi còn muốn rời đi, đừng thách thức điểm mấu chốt của trẫm."
Y sẽ nhịn không được đánh ngất Lâm Diệu mang về cung nhốt lại.
Lâm Diệu thoáng chốc giống như mèo bị véo cổ, tức giận buông tay ra, ủy khuất lẩm bẩm nói: "Làm cũng làm rồi, ôm một chút có làm sao."
Tần Chí không nói lời nào, đưa canh gà cho Lâm Diệu. Lâm Diệu cũng không dám nói thêm gì, sợ Tần Chí thật sự đổi ý, vậy không ổn.
Cậu uống xong canh gà, nhìn Tần Chí ngồi ở bên cạnh, lại nhịn không được muốn sờ y, ôm y, bị hơi thở y lấp đầy. Chỉ là lời uy hiếp của Tần Chí vẫn còn, Lâm Diệu cũng chỉ có thể kiềm chế rung động, ôm chăn bông, khó nhịn mà lăn lộn trên giường.
A! Rất muốn ôm, rất muốn hôn, rất muốn cùng Tần Chí lăn trên giường!
Không biết ở trong mắt Tần Chí, Lâm Diệu lúc này quần áo xộc xệch, da thịt trắng nõn trải rộng dấu hôn, lại luôn khiêu chiến giới hạn nhẫn nại của y.
Lúc Lâm Diệu động dục mềm mại như vậy, ngoan ngoãn như vậy, bảo kêu phu quân thì kêu phu quân, bảo làm động tác nào thì làm động tác đó, thật sự mỹ vị động lòng người đến cực điểm.
Tần Chí nhìn Lâm Diệu, trong mắt nổi lên lửa cháy hừng hực, máu trong người sôi lên. Y nhanh chóng đứng lên, cởi áo ngoài ra liền nằm lên người Lâm Diệu.
Lâm Diệu lập tức lòng tràn đầy vui vẻ, ngoan ngoãn ôm lấy Tần Chí, cọ xát vào người y, đôi chân trắng nõn không tì vết nôn nóng quấn lên.
"Làm cho ngươi chết trên giường của trẫm được không?" Tần Chí trầm giọng hỏi.
Lâm Diệu kết thúc kỳ động dục vào sáng sớm ngày thứ tư, khi tỉnh lại không quan tâm đến tay chân nhũn ra, cả người đau nhức, chuyện đầu tiên chính là hỏi Tần Chí: "Ngươi không sao chứ?"
Ba ngày nay xương cốt của cậu gần như rã rời, càng không cần nói đến Tần Chí còn bệnh, lại là bên dùng nhiều thể lực.
Tần Chí nghe vậy sửng sốt, nhanh chóng nhận ra suýt nữa quên giả bệnh.
Y che miệng ho khan một tiếng, yếu ớt nói: "Không sao."
"Vậy là tốt rồi." Lâm Diệu nhẹ nhàng thở ra, dừng một chút, lại ngập ngừng hỏi lại: "Tối hôm qua chuyện bệ hạ đồng ý với ta, không quên chứ?
Sắc mặt Tần Chí đột nhiên trở nên khó coi, nhíu mày: "Trẫm không bao giờ nuốt lời."
Y lạnh lùng nói, xốc chăn lên đứng dậy, lập tức đi ra ngoài, không muốn nói thêm một lời nào nữa với Lâm Diệu chỉ một lòng muốn rời đi.
Lại tức giận? Lâm Diệu khó hiểu nhìn bóng lưng của Tần Chí.
Sau một lúc lâu lại phấn khích trở lại, đây thực sự là một tin tốt, nghiễm nhiên xua tan niềm đau khổ mất thuốc viên trong lòng Lâm Diệu. Cậu phải nhanh chóng báo tin tức tốt này cho Thanh Dụ.
Sau đó, nghĩ đến khi người tiếp ứng Tần Chí tới, mình sẽ hoàn toàn tự do, Lâm Diệu liền sảng khoái cả người.
Mà người gặp việc vui tâm tình dễ chịu, cậu nhìn cái gì cũng vui, nhìn thấy Tần Chí khuôn mặt thối, cả người hơi thở tàn bạo cũng vẫn có thể mỉm cười chào hỏi, mặt Tần Chí thoáng chốc càng thối.
Lâm Diệu này quả thật cuồng vọng làm càn, tội đáng chết vạn lần!
Nhưng mà Lâm Diệu cũng không ngờ rằng bọn họ không đợi được người đến tiếp ứng, đêm nay lại trước tiên có thích khách đến tập kích.
Một mũi tên tẩm độc đột nhiên bắn thủng song cửa sổ khi bọn họ ăn cơm, cắm sâu vào lưng ghế.
Nếu không phải Tần Chí nhanh chóng né đi, mũi tên kia giờ phút này đã bắn vào thân thể y.
Đòn tập kích đột ngột này khiến Lâm Diệu và Thanh Dụ nhảy dựng, mà ngay sau đó, đồng tử của Lâm Diệu căng thẳng, đột nhiên nhìn thấy thêm nhiều mũi tên bắn bắn tới từ mọi hướng!
Tần Chí vừa bảo vệ Lâm Diệu, vừa hô với Thanh Dụ bị dọa ngốc tại chỗ: "Trốn dưới bàn!"
Vừa nói, y vừa mang theo Lâm Diệu hiểm hóc tránh được mấy mũi tên, sau đó cũng đẩy cậu xuống gầm bàn, cầm lấy chén đĩa trên bàn đột nhiên đánh về phía mũi tên phóng tới.
Chỉ nghe ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, mũi tên bắn vào vun vút rốt cuộc dừng lại.
Y xoay người đi ra ngoài, ai ngờ bị Lâm Diệu bắt lấy áo: "Ngươi đừng đi."
Lâm Diệu ngửa đầu nhìn Tần Chí, vẻ mặt lo lắng, tiếng nói cũng run nhè nhẹ.
Tần Chí nghĩ đến mình giả bệnh lừa gạt Lâm Diệu, cảm thấy mình chính là vác đá nện vào chân: "Không sao, chẳng qua chỉ là một đám vô danh tiểu tốt, không làm gì được trẫm. Các ngươi trốn kỹ, đừng đi ra ngoài."
Khi nói, y còn cảnh cáo liếc nhìn Thanh Dụ —— nếu trẫm bại lộ, sẽ hỏi tội ngươi.
Không muốn đắc tội bệ hạ thì phải đắc tội công tử, sao hắn thảm như vậy a.
Tần Chí đóng kín cửa phòng, quay người lại, trong mắt đều là sát khí thấu xương. Y chậm rãi đi xuống bậc thang, giây tiếp theo thân ảnh liền biến mất tại chỗ.
Thích khách dùng kiếm đâm tới thoáng chốc cả kinh, lưng chợt lạnh, phản ứng xoay người, đã bị Tần Chí sau lưng cướp đi thanh kiếm sắc, cắt đứt yết hầu.
Những thích khách còn lại thấy thế đồng thời tấn công Tần Chí, tốc độ cực nhanh.
Đêm đen như mực, gió lạnh phất qua.
Tần Chí mặc áo choàng đen, mặt đầy sát khí, tựa như một pho tượng chiến thần.
Máu đỏ tươi nhỏ xuống mặt đất theo mũi kiếm, một lúc sau, thân kiếm hiện lên hàn quang, bóng dáng của Tần Chí lại một lần biến mất tại chỗ.
Trong phòng ăn, Thanh Dụ đang vắt hết óc mà khuyên Lâm Diệu ở lại gầm bàn đừng đi ra ngoài.
"Ta chưa nói đi ra ngoài." Lâm Diệu giải thích: "Ta sẽ tới cửa xem tình hình. Ngươi cũng biết thương thế của bệ hạ còn chưa lành, nếu y không xử lý được, chúng ta có thể giúp đỡ một phần."
Thanh Dụ sốt ruột nói: "Vậy cũng không được, sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta nên nghe bệ hạ đi."
"Nếu có chuyện gì xảy ra với y thì làm sao?"
"Bệ hạ võ công cao cường, sẽ không có chuyện gì."
Thanh Dụ nói chắc như đinh đóng cột, Lâm Diệu đột nhiên nghi ngờ nhìn hắn: "Ngươi làm sao có thể chắc chắn y sẽ không có chuyện gì? Hay là ngươi có việc gạt ta?"
Thanh Dụ nói cũng không phải, không nói cũng không phải, cả hai bên đều khó xử, suýt khóc.
"Tóm lại bệ hạ không sao cả. Công tử ngài kiên nhẫn đợi lát nữa, bệ hạ sẽ sớm trở lại."
Lâm Diệu dù chậm chạp, cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm Thanh Dụ đang giữ chặt tay áo choàng của cậu: "Buông ra."
Vì thế Lâm Diệu đứng lên đi đến bên cửa sổ, xuyên qua lỗ bị mũi tên bắn thủng, nhìn thấy bóng dáng Tần Chí đang quỷ mị nhanh chóng thu hoạch tính mạng của thích khách.
Động tác của y xuất thần nhập hóa, nội lực thâm hậu, không có nửa phần suy yếu vô lực lúc trước!
Lâm Diệu đột nhiên tức cười, trong khoảng thời gian này Tần Chí lại giả bệnh?
Thanh Dụ ở bên cạnh quỳ xuống, vội vàng giải thích: "Công tử, ngài đừng nóng giận, ta không phải cố ý lừa ngài. Là bệ hạ không cho ta nói, nếu ta nói cho ngài, bệ hạ sẽ giết ta."
Tốt lắm, rất tốt.
Lâm Diệu nhìn chằm chằm Tần Chí ngoài cửa sổ, lúc này vẫn an nhàn dưới sự bao vây của mấy tên thích khách.
Sau một lúc lâu xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi phát hiện y giả bệnh khi nào?"
–
Trong sân, Tần Chí tập trung đối phó với thích khách trước mặt, phía sau lại có thích khách nhân cơ hội đánh úp lại.
Y nháy mắt liền giết hai người, vừa muốn xoay người đối phó kẻ tập kích, liền có mũi tên xé gió đột nhiên lao tới, đúng lúc bắn trúng kẻ tập kích kia, thân thể đối phương ngã phịch xuống đất.
Ngay sau đó, một nhóm mấy người vội vàng chạy tới, lần lượt quỳ xuống nói: "Tham kiến bệ hạ."
Người đứng đầu là thống lĩnh cấm quân Ngụy Lăng Dương.
"Đứng lên đi." Tần Chí ném xuống trường kiếm dính máu, tầm mắt lại nhìn về phía người bắn tên: "Ngươi tên là gì?"
"Ti chức là Kỷ Duật, tham kiến bệ hạ."
Kỷ Duật diện mạo bình thường, rất khó làm người ta nhớ kỹ, lòng bàn tay lại đều là vết chai, rõ ràng nội lực thâm hậu.
"Bản lĩnh không tồi." Tần Chí khen.
Lời còn chưa nói xong, đã thấy cửa phòng ăn đột nhiên mở ra, Lâm Diệu tức giận đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm giống như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Chí.
"Lui ra đi. Có việc bàn sau." Tần Chí nhàn nhạt nói xong, liền cất bước đi về phía Lâm Diệu.
"Ngươi đều thấy được?" Y hỏi Lâm Diệu, cũng nhẹ nhàng bâng quơ mà lạnh lẽo liếc nhìn Thanh Dụ kinh sợ, run bần bật.
Thanh Dụ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng trốn phía sau Lâm Diệu.
"Ngươi dọa hắn làm gì?" Lâm Diệu tức giận trừng Tần Chí: "Ngươi giả bệnh gạt ta, không cảm thấy mình rất quá đáng sao?"
Cậu kỳ thật nên nghĩ tới, lúc trước Thanh Dụ luôn ậm ừ, tựa hồ có việc gạt cậu. Huống hồ nếu Tần Chí bệnh thật, làm sao có thể cùng cậu vui vẻ mấy đêm.
Tần Chí nhất thời không có gì để nói.
Lâm Diệu nhìn Tần Chí trầm mặc không nói, nhớ tới trong khoảng thời gian đó y mượn sinh bệnh bắt mình bóp vai, đấm lưng, còn ngủ cùng, vừa bực mình vừa buồn cười, đường đường Hoàng đế bệ hạ, lại đi làm chuyện ấu trĩ như thế, cũng không sợ mất mặt.
Nhưng việc đã đến nước này, không cần cậu truy cứu nhiều như vậy.
"Những gì bệ hạ nói trước đó vẫn còn tính sao? Hiện giờ người tiếp ứng cũng tới rồi, sáng mai ta muốn rời đi."
Lâm Diệu cũng không ghét Tần Chí, cũng rất thích cuộc sống trong khoảng thời gian này. Nhưng cậu biết rõ, chờ trở lại hoàng cung, Tần Chí vẫn là vị hoàng đế cao cao tại thượng kia, nắm giữ vận mệnh của cậu và vô số người.
Quan hệ của cậu và Tần Chí cũng không bình đẳng, đó không phải là điều cậu muốn.
Tần Chí cúi đầu nhìn Lâm Diệu, trong mắt khoảnh khắc tràn ngập vô số loại cảm xúc, vẻ mặt toàn là ảm đạm và hung ác.
Ngay khi Lâm Diệu cho rằng y sẽ đổi ý, Tần Chí đột nhiên căm giận mà từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: "Tùy ngươi."
Lâm Diệu không thể giải thích được, nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của y, nhỏ giọng nói: "Nên tức giận là ta, ngươi tức giận cái gì."
Bóng đêm buông dần, Lâm Diệu làm ra quyết định, trở về phòng thu dọn hành lý, nhân tiện còn để Thanh Dụ ngủ một đêm trên mặt đất.
Bởi vì Thanh Dụ thật sự quá sợ bệ hạ sẽ phái người nửa đêm đi giết hắn.
Lâm Diệu bị hắn làm cho không biết nên khóc hay cười. Không hiểu sao, cậu rất tin tưởng Tần Chí chẳng qua là hù dọa Thanh Dụ, không thật sự ra tay. Loại trực giác bản năng này cả cậu cũng không giải thích được.
Vào sáng hôm sau, ngay khi bầu trời vừa hừng sáng, Lâm Diệu và Thanh Dụ liền lặng yên rời đi sơn trang, không kinh động Tần Chí.
Trên nóc sơn trang, Tần Chí lại đang nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Lâm Diệu với vẻ mặt băng giá.
Y đứng thẳng lưng không nhúc nhích, đứng yên thật lâu, hai bàn tay nắm chặt, như thể đang trải qua một sự lựa chọn vô cùng khó khăn.
Một lúc lâu sau, chờ đến khi bóng dáng Lâm Diệu biến mất khỏi tầm mắt. Tần Chí đột nhiên nhảy xuống nóc nhà, tìm một con khoái mã phi nhanh đuổi theo phương hướng Lâm Diệu rời đi!
Nhà nội đội quần bao lần vì sự thiếu nghị lực của con trai =)))