Cô ta liền nhỏ giọng nói: "Chị họ, dù sao cũng là người một nhà, có gì trong nhà thì để trong nhà giải quyết, sao lại đi nói với người ngoài. Mà chị giờ làm ăn buôn bán, chắc cũng đang tìm đường mở rộng mối quan hệ? Em là người phù hợp nhất để giúp chị. Chị chỉ cần dỗ yên được Hoắc Tuần, em có trong tay thiệp mời buổi tiệc rượu của Hào Sinh tối nay, có thể dẫn chị theo. Bọn bạn em cũng nhiều, đến lúc đó giới thiệu hết cho chị."
Lời nói vừa có đe dọa, vừa có dụ dỗ, lại còn ngấm ngầm hạ thấp Diệp Phi kiểu như cô chẳng có bạn bè, chẳng ai mời đi tiệc, đến mức phải dựa vào họ hàng như Diệp Nhiên để mở rộng quan hệ.
Diệp Phi chỉ nhếch môi cười nhạt.
Gương mặt trắng trẻo ngẩng cao đầy kiêu ngạo, cô thong dong đi một vòng quanh phòng khách, từng cái từng cái mở nắp thùng rác ra xem.
Mãi đến khi đến gần cửa chính, cô mới dùng hai ngón tay kẹp một phong thư nhàu nát dính đầy nước sốt và vỏ trái cây từ trong thùng rác nhặt lên. Nhìn vừa bẩn vừa tả tơi.
Cô nâng mày, ánh mắt đầy khiêu khích nhìn về phía Diệp Nhiên:
"Ý cô là thứ đồ chơi này sao?"
Tiệc rượu Hào Sinh, nói một cách nghiêm túc thì vốn chỉ là một sân khấu khoe mẽ dành riêng cho đám con cháu nhà giàu. Nó không mang giá trị thương mại, cũng chẳng có ý nghĩa kỷ niệm gì. Thực chất, chỉ là công cụ mà con trai riêng của chủ tịch tập đoàn Hào Sinh dùng để đổi lấy danh tiếng, để thay thế cho vị trí người thừa kế chính thống mà thôi.
Dù vậy, sự kiện này vẫn được tổ chức đều đặn nửa năm một lần. Người tham gia ngày càng đông, dần dần phát triển thành một loại “bài kiểm tra” xem một ai đó có đủ tư cách để bước chân vào giới thượng lưu ở Tinh Thành hay không.
Thế nhưng, Diệp Phi chưa từng xuất hiện trong bất kỳ buổi tiệc nào như vậy. Vì thế, cô cũng trở thành trò cười của không ít người.
Người ta bảo, ba mẹ có tiền thì đã sao, vẫn là nhân vật bị giới thượng lưu cô lập, đứng ngoài cuộc chơi.
Nhưng đúng vào lúc cô cười khinh bỉ, thản nhiên lấy tấm thiệp mời từ trong túi ra đặt ngay trước mặt mọi người, người sốc nhất chính là Diệp Nhiên.
So với hai người anh, Diệp Nhiên là người có tinh thần mạnh mẽ hơn. Từ nhỏ cô đã rất giỏi giao tiếp, khéo léo tạo dựng các mối quan hệ, biết cách lợi dụng những buổi tụ tập để nâng cao địa vị của mình. Việc kết bạn, kéo bè kết cánh, tìm cơ hội tiếp xúc với những người đàn ông có điều kiện tốt – đó là sở trường lớn nhất của cô. Diệp Nhiên luôn hy vọng rằng, thông qua các buổi tiệc, cô có thể tìm được một mối tốt để thoát khỏi tình cảnh bị bố mẹ bất lực đè ép suốt bao năm.
Vì vậy, chuyện xã giao luôn là điểm cô tự hào nhất cũng là thứ cô cho là lợi thế tuyệt đối để áp chế Diệp Phi.
Diệp Phi lại thản nhiên giơ tấm thiệp mời cho cả đám xem, sau đó chẳng thèm giữ lại mà ném ngược trở lại thùng rác, vẻ mặt đầy ghét bỏ.
“Các người không ngờ đúng không?” Cô cười nhạt – “Chỉ cần tôi muốn đi thì nhất định sẽ có người mừng rỡ mời tôi. Em gái à, chắc em không thật sự nghĩ tôi không đi tụ hội là vì không được mời đấy chứ?”
Nói thật, dù là mẹ ruột, nhưng Diệp mẫu nhìn thấy biểu cảm khoe khoang lúc này của con gái cũng hơi cảm thấy hơi “over” một chút.
Diệp Nhiên thì mặt trắng bệch.
Đột nhiên cô thấy bản thân giống như trò hề – bao nhiêu năm đắc ý, ngẩng cao đầu, hóa ra tất cả chỉ vì Diệp Phi lười đi. Là do cô ấy không thèm để ý mà thôi.
“Cô… cô cũng đừng quá kiêu ngạo!” – Diệp Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh: “Lòng người là từ thịt mà lớn lên. Tôi quen với những người đó đã lâu, bao nhiêu năm qua là tôi tích góp từng chút một tình cảm với họ. Dù cô có đi, không có tôi giới thiệu, cũng chỉ nhận được vài câu khách sáo cho có lệ mà thôi. Mất mặt như thế, không bằng khỏi đi.”
Diệp Phi chỉ “À” một tiếng.
Cô liên tục bật cười lạnh, vẻ mặt lãnh đạm lại mang theo một nét kiều diễm đặc biệt. Không trang điểm mà vẫn xinh đẹp nổi bật, càng khiến người khác nhìn thấy đã thấy khó chịu.
Từ nhỏ đến lớn, Diệp Nhiên luôn sống trong cái bóng của Diệp Phi. Dù là đi học hay đi chơi, bên cạnh luôn có mấy cậu bạn hỏi: “Chị họ của cậu đâu rồi?”, “Cô ấy thích gì vậy?”, “Cậu có thể chuyển lời giúp mình không?”
Cô ta không có tên, suốt bao năm chỉ bị gọi là “em họ của Diệp Phi”.
Cực khổ lắm mới trưởng thành, đợi đến lúc Diệp Phi vì chuyện với Hoắc Tuần mà gây sóng gió khắp nơi, mất hết mặt mũi, Diệp Nhiên mới có thể nhân cơ hội chen chân vào, giành được chút tiếng nói trong giới thượng lưu.
Tấm thiệp mời tiệc Hào Sinh lần này, cô ta phải chạy chọt đủ đường, còn mượn danh nghĩa nhà họ Diệp mới xin được.
Tuyệt đối không thể để Diệp Phi hủy hoại!
Diệp Nhiên lẩm bẩm: “Nếu chị đã xem thường như vậy, thì dứt khoát đừng đi nữa, đỡ phải thấy bực mình. Những người đó miệng lưỡi cay nghiệt lắm, chẳng biết sẽ nói ra mấy câu khó nghe gì đâu.”