Hàn trợ lý tiếp tục, giọng càng nghiêm khắc:
“Chiều nay tôi đã thông báo trước với các người, Diệp tiểu thư sẽ đến, bảo người đưa cô ấy lên văn phòng tổng tài. Vậy sao lại ngăn không cho cô ấy vào?”
Cô lễ tân trực ca hôm đó gần như muốn khóc:
“Tôi là người ca thay, trong sổ đăng ký không thấy ghi hẹn trước, tôi cứ tưởng là…”
“Không thấy ghi thì không biết gọi điện xác nhận sao? Các người có biết hôm nay làm ông chủ mất mặt đến mức nào không?”
Có khả năng là đến sáng mai, cả Tinh Thành sẽ biết vụ việc này.
Đám nhân viên này ngày trước xử lý quá kém, khiến người ngoài đều nghĩ Hoắc Tuần cực kỳ ghét bỏ Diệp Phi, thậm chí là ghét đến mức không muốn gặp lại cô lần nào.
Thật ra, anh chỉ là quá bận, nên chẳng buồn phản ứng. Cùng lắm cũng chỉ thấy phiền.
Giờ thì khác — Diệp tiểu thư đang mang thai, lại không muốn gả vào nhà họ Hoắc, không làm loạn cũng chẳng đòi hỏi quyền lợi gì, chỉ yên lặng muốn sống cuộc đời riêng. Kết quả là Hoắc Tuần bắt đầu muốn phản ứng lại với cô.
Hàn trợ lý cảm thấy màn “vả mặt” này đúng là quá xấu hổ, tốt nhất đừng để cư dân mạng biết thì hơn.
Nhưng anh lại đánh giá quá thấp tốc độ lan truyền của tin đồn.
Tối hôm đó, toàn bộ diễn biến sự việc đã được một tài khoản Weibo chuyên tiết lộ bí mật hào môn chải lại rõ ràng, ngọn nguồn đâu ra đó.
【 Diệp Phi lật ngược thế cờ: Hôm nay được Hoắc Tuần đích thân tiếp đón, rời đi xong thì cả tập đoàn lập tức xử lý hàng loạt nhân viên từng bất kính với cô.】
Phần bình luận ngay lập tức ngập tràn lời khen “666”:
【 Đây là màn vả mặt sảng khoái nhất tôi từng xem trong năm nay. 】
【 Tôi từng nghĩ lấy được Hoắc Tuần là hạnh phúc, giờ mới thấy không lấy mới thật sự là thiên đường! 】
【 Nói thật lòng, Diệp Phi sắp thành “chính cung nương nương” rồi, “mẫu bằng tử quý” là điều không thể tránh! 】
Giữa làn sóng náo nhiệt ấy, lại có một bình luận mang màu sắc không vui cho lắm:
【 Hạ Nhật Thần Hi: Tỷ tỷ chúng tôi độc lập, xinh đẹp, mong anh Hoắc kia cũng biết tự lực hành động, đừng cố cọ ké độ hot nữa. Cảm ơn. 】
Ký kết hợp đồng chính là bước giải quyết dứt điểm phiền toái lớn nhất. Sau khi rời khỏi Hoắc thị, Diệp Phi dựa lưng vào ghế sau xe, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Còn chuyện trên mạng đang lan truyền thế nào, cô thật sự chẳng buồn quan tâm.
An Hỉ lái xe, liếc qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt hơi mệt mỏi của Diệp Phi, trong lòng không khỏi xót xa.
“À đúng rồi bà chủ, lúc đứng chờ chị bên ngoài, em nhận được một tin vui. Bành Thế nói một thương hiệu nông sản thấy công ty mình làm ăn khá ổn, muốn giới thiệu thêm một nhãn hàng thực phẩm hữu cơ.”
“Thực phẩm hữu cơ à?” Diệp Phi xoa huyệt thái dương, khẽ lắc đầu, giọng lười nhác: “Không nhận.”
“Ơ? Sao lại vậy? Mình chẳng phải đang cố gắng mở rộng thị trường sao?”
Trong nhà còn cả đống trái cây chưa ăn hết, giờ lại thêm một đống rau củ nữa thì chi bằng dẹp luôn công ty, về biệt thự mở chợ nông sản cho rồi.
Diệp Phi thở dài, mắt lim dim vì buồn ngủ nhưng vẫn lên tiếng giải thích:
“Em nghĩ xem, ở trong nước có bao nhiêu thương hiệu nông sản cần đến marketing rầm rộ? Mình làm trái cây, làm rau củ, rồi sau nữa? Chạy qua bán thịt heo, trứng gà à? Ban đầu chị chọn làm trái cây là vì trong tay có sẵn sản phẩm, muốn nhanh chóng đẩy mạnh tên tuổi, xây dựng một case thành công để tạo đà cho công ty. Giờ đã đạt mục tiêu, danh tiếng cũng có rồi, thì phải nghĩ đến việc định hình lại phạm vi kinh doanh chính.”
An Hỉ vẫn còn đang học đại học, kinh nghiệm làm việc thì chỉ toàn là công việc bán thời gian, nên chẳng rành mấy chuyện làm ăn.
Cô ngơ ngác hỏi: “Chẳng phải cứ có việc là làm sao?”
“Dĩ nhiên là không. Em cầm một đống quảng cáo trái cây mà đi giới thiệu mỹ phẩm thời trang xem người ta có tin không? Trái cây lần này chỉ là công cụ để thể hiện năng lực công ty, làm nhiều quá, công ty sẽ bị định hình thành dạng doanh nghiệp nông sản luôn đấy.” Diệp Phi tranh thủ lúc dừng đèn đỏ, vỗ nhẹ đầu An Hỉ, “Ngành hàng lớn nhất, thị trường quảng cáo mạnh nhất vẫn là mỹ phẩm, thời trang, và các sản phẩm đồ ăn vặt. Không phải mấy loại rau củ hoa quả không cần thương hiệu vẫn bán được ngoài chợ.”
“Bà chủ, chị giỏi thật đấy,” An Hỉ ngưỡng mộ, “Vậy để em báo lại với Bành Thế từ chối họ nha?”
Diệp Phi gật đầu: “Ừ. Còn nữa, bảo anh ta đi liên hệ mấy thương hiệu nhỏ nước ngoài, tập trung vào mảng mẹ và bé. Với lại, em tìm giúp chị vài gương mặt xinh xắn, hình ảnh sạch sẽ, đang học ở các trường cấp ba tại Tinh Thành.”
Dù sao bây giờ lời Diệp Phi nói đã có sức nặng tuyệt đối. Từ khi cô quyết tâm làm sự nghiệp, đội ngũ nhân viên cũng bị kéo theo, ai nấy làm việc với hiệu suất cực cao.
An Hỉ sau khi đưa cô về nhà, liền gọi điện xử lý công việc luôn.