Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 32

Trước Sau

break

Việc được Hoắc Tuần đích thân ra đón khiến tin tức lan truyền khắp tập đoàn chỉ trong chớp mắt, đồng thời cũng nhanh chóng lan rộng ở Tinh Thành.

Các tài khoản chuyên đăng tin đồn giải trí đều hoài nghi, liên tục liên hệ với người đăng để xác nhận tính xác thực.

Câu trả lời nhận được là: "So với bản tin thời sự còn thật hơn."

Văn phòng của Hoắc Tuần nằm ở tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn – một tòa cao ốc đủ khiến người ta choáng ngợp vì sự hiện đại và xa hoa.

Hành lang thông suốt khu vực làm việc, được trang trí bằng đèn chùm pha lê nhập khẩu, một bên là nhân viên bận rộn, một bên là bầu trời xanh không gợn mây.

Chính cái kiểu “thành công đến mức lộ rõ ra mặt” này khiến Diệp Phi không khỏi mê mẩn.

Cô âm thầm quyết định, chờ hợp đồng thuê văn phòng hiện tại của công ty mình kết thúc, cô cũng muốn thuê một tầng cao nhất. Cô sẽ biến văn phòng thành một phòng họp ba mặt kính, ngạo nghễ nhìn xuống thành phố.

Không mua được thì thuê, chẳng lẽ cô không thuê nổi sao?

“Chỗ này.”

Hoắc Tuần vẫn trầm mặc suốt đường đi, dừng lại trước cánh cửa gỗ mun ở trong cùng và nói bằng giọng nhàn nhạt.

So với cửa kính mờ bên phía Diệp Phi, cánh cửa này quả thật đẳng cấp vượt trội.

Bên trong càng toát ra sự tinh tế và sang trọng, đủ để thấy dù Hoắc Tuần chỉ mới ba mươi tuổi nhưng lại có sở thích kiểu “ông cụ non”, ưa chuộng những vật liệu gỗ cao cấp.

Diệp Phi là người biết nhìn hàng. Cô chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra cái này là gỗ tử đàn, cái kia là gỗ sưa, giá treo áo bên kia thì làm từ hồng gỗ sam loại xịn nhất.

Cảm giác như đang bước vào một hội chợ vật liệu gỗ vậy.

“Cô muốn uống gì?”

Hoắc Tuần lần đầu tiếp đãi người khác như thế này. Những việc nhỏ nhặt kiểu này không phải sở trường của anh, nhưng anh nghĩ con gái trẻ tuổi chắc là thích uống cà phê, vì thấy nhân viên hay ngồi Starbucks suốt mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng phụ nữ mang thai có uống được cà phê không nhỉ?

Anh bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Văn phòng có khu tiếp khách riêng, trước đây chỉ khách VIP hoặc những đối tác rất thân thiết mới được ngồi ở đây.

Diệp Phi chẳng khách sáo, chọn một chiếc ghế bành mềm mại ngồi xuống, còn vén tóc dài ra sau gáy, nửa nằm trên tay vịn, trông như thể cô mới là chủ nhà.

“Ghế này thoải mái ghê,” cô nói, rồi ngẩng đầu, “Cho tôi một ly trà sữa trân châu đường đen, năm phần ngọt, nhiệt độ thường. Cảm ơn nhé.”

Cái gì trà sữa?

Hoắc Tuần cau mày, ánh mắt như đang phân tích một bản hợp đồng quan trọng, chậm rãi nhẩm lại từng chữ trong đầu.

Cuối cùng, anh cầm điện thoại bàn gọi nội tuyến: “Một ly trà sữa trân châu đường đen, năm phần ngọt, nhiệt độ thường.”

“Trí nhớ tốt ghê,” Diệp Phi tấm tắc khen ngợi, “Trí thông minh thế này di truyền cho con cũng không tệ đâu. Lỡ như sau này không làm ông chủ nữa, mở quán trà sữa cũng được á.”

“…Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Diệp Phi trả lời một cách rất chân thành.

Hàn trợ lý không ngờ, đời này ngoài bạn gái của mình ra, anh còn phải mua trà sữa cho người khác.

Càng không ngờ hơn là Hoắc Tuần lại đồng ý.

Quả nhiên, phụ nữ mang thai đúng là có sức mạnh hơn cả trời.

Diệp Phi vừa hút trà sữa vừa nhai trân châu, miệng mlem mlem, tay còn lại lục trong túi lấy ra hai bản hợp đồng.

"Tôi không dám làm mất thời gian của anh đâu, Hoắc tiên sinh. Một giây của anh trị giá mấy ngàn vạn, tôi không gánh nổi. Hôm nay tôi đến đây chỉ để bàn về vấn đề quyền nuôi dưỡng đứa bé."

Từ sau khi biết cô đi gặp Mục Phẩm Lâm, Hoắc Tuần đã đoán được mục đích của cô.

Chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy.

"Cô muốn nói thế nào?"

Hoắc Tuần đúng là người tung hoành thương trường, luôn là người chiếm thế thượng phong trên bàn đàm phán. Anh ta có thói quen giấu kín cảm xúc sau lớp mặt nạ, không để lộ ra dù chỉ là một chút dao động.

Còn Diệp Phi, tất cả sự cao ngạo từ lúc bước vào văn phòng đều là để che giấu sự chột dạ. Dù gì thì cô cũng hơi sợ con cáo già này thật.

"Khụ, tôi mang đến hai bản. Bản A là thỏa thuận từ bỏ quyền nuôi dưỡng và quyền thăm nom. Tôi biết đứa bé này không nằm trong kế hoạch của anh. Nếu anh xác định mình không muốn liên quan đến con, vậy ký bản này, tôi sẽ không cần anh một đồng nào, nhưng anh cũng không được phép gặp lại con."

Hoắc Tuần nhận lấy, chỉ liếc mắt một cái rồi hỏi:

"Vậy còn bản kia?"

Không hiểu sao, khí thế bắt đầu có chút thay đổi – anh mới là người chủ động thì đúng hơn.

Diệp Phi húp một ngụm trà sữa thật mạnh, dùng vị ngọt để cổ vũ tinh thần.

"Bản B là như thế này: anh từ bỏ quyền nuôi dưỡng nhưng giữ quyền thăm nom. Đồng thời anh sẽ cùng tôi chia sẻ chi phí nuôi dạy, học hành của con. Ngoài ra, con tôi cũng cần có quyền thừa kế tài sản của anh."

Cô đã suy nghĩ rất kỹ.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc