May cho Tiêu Hàn Tuyết là trước giờ đối xử quá xuề xòa với nguyên chủ, nên mới có thể vớt được nhiều như vậy.
Diệp Phi lấy điện thoại, gọi Tiêu Hàn Tuyết đang trốn trong văn phòng bên cạnh đến.
Cô thẳng tay ném tập tài liệu lên bàn.
“Tôi đến đây hôm nay, chắc cô cũng đoán được lý do rồi. Cái công ty Mai Hoa Nhật Dụng này là sản nghiệp nhà cô đúng không? Cô không chỉ móc túi tôi, mà còn dùng công ty của tôi để làm chân chạy vặt cho nhà cô. Nếu không nhờ Vương thúc tinh mắt, tôi còn tưởng cô là bạn thân chí cốt mà gắn bó cả đời cơ đấy.”
Tiêu Hàn Tuyết giật giật lông mày.
Cô ta siết chặt nắm tay, nhất định không nhận: “Phi Phi, tôi coi cậu là bạn thân nhất! Công ty này từ lúc thành lập đến giờ cậu đến được mấy lần? Không phải đều là tôi vất vả thức khuya dậy sớm gồng gánh hay sao? Giờ cậu dẫn người đến kiểm toán là có ý gì? Công ty không có đơn hàng, tôi lấy cơ hội từ nhà để tài trợ thì có gì sai?”
“Có sai hay không, ra tòa sẽ biết.”
Đôi mắt đen láy của Diệp Phi không còn chút non nớt nào, giờ chỉ còn lại sự sắc sảo và quyết đoán, khiến người ta không dám xem thường.
Tiêu Hàn Tuyết ngẩn người.
Cô ta thậm chí còn có ảo giác người trước mặt này, không giống như Diệp Phi mà mình từng biết.
“Cậu thật sự muốn đi đến bước này sao? Lúc trước cậu tìm tôi mở công ty là bởi vì tôi từng học cùng trường với Hoắc Tuần đúng không? Giờ qua cầu rút ván thế này, cậu không sợ tôi nói cho anh ấy biết à?”
Ai cũng biết, Hoắc Tuần chính là điểm yếu của Diệp Phi.
Chỉ cần lôi tên anh ra, trước kia muốn chèn ép hay sai khiến cô thế nào cũng được.
Nhưng hiện tại, Diệp Phi đã không còn là cô gái chỉ vì hai chữ "Hoắc Tuần" mà nhảy dựng lên nữa.
Cô chỉ bình tĩnh, không chút cảm xúc nhìn Tiêu Hàn Tuyết. Sau đó khẽ bật cười, tiếng cười nghe vô cùng lạnh lẽo.
“Chị gái à, chị nói với anh ta thì có ích gì? Anh ta sẽ vì một học muội từng gặp mặt vài lần mà làm khó tôi sao? Hay là sẽ vì một xưởng nhỏ như Mai Hoa mà chống lại cả Diệp thị?”
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, giọng điệu bình thản đến lạnh lẽo: “Tôi không có tâm trạng ở đây đóng phim cùng cô. Lời tôi nói rõ ràng rồi cô có thể không thừa nhận, không sao, tôi sẽ nhờ luật sư điều tra, để toà án đứng ra phân xử.”
“Còn bây giờ mời co cút đi. Sau này công ty không cần đến cô nữa.”
Tiêu Hàn Tuyết nghiến răng đứng dậy.
Dù nhà cô ta so với Diệp gia chẳng khác gì con kiến với con voi, nhưng cha mẹ hai nhà lại là bạn học cũ, mấy năm nay vẫn thường qua lại.
Cô ta không tin chú Diệp, dì Diệp sẽ thật sự so đo chuyện này.
Tiền đã vào túi rồi, chẳng lẽ còn bắt nhả ra? Tiêu Hàn Tuyết quyết tâm ăn cả ngã về không, phải hơn thua với Diệp Phi cho bằng được.
Nhưng Diệp Phi thì khác.
Ngay sau khi Tiêu Hàn Tuyết rời đi, cô đã liên lạc với ba mình để sắp xếp luật sư phù hợp.
Tiễn Giám đốc Vương ra về, Diệp Phi ngồi lại một mình trong văn phòng, ngẩn người suy nghĩ.
Cô muốn tất cả những ai từng ức hiếp nguyên chủ đều phải trả giá đắt.
“Ai ăn của tôi, thì phải trả lại gấp trăm, gấp nghìn lần.”
Tin tức Tiêu Hàn Tuyết bị đuổi khỏi công ty nhanh chóng lan khắp nơi.
Những công nhân từng bị cô ta chèn ép thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dù Diệt Tuyệt sư thái đã đi, thì người tiếp quản lại là Diệp Phi một cô tiểu thư không học vấn không kinh nghiệm.
Công ty này xem ra đúng là không còn hy vọng gì rồi.
Tuy nhiên, Diệp Phi không nghĩ rằng bản thân có thể vực dậy công ty trong ngày một ngày hai. Cô liên tục tìm hiểu tin tức, cố gắng tìm một người có kinh nghiệm thật sự để đảm nhận vai trò giám đốc.
Người thì chưa tìm được, nhưng bụng cô thì lại đói meo trước.
Đúng lúc đó, Bà Diệp gọi điện thoại tới, giọng vui vẻ vang lên: “Tiểu Phi à, mau về ăn trưa đi con, Hoắc gia vừa mới gửi tổ yến sang, mẹ đang nấu cho con trên bếp nè”
Lại là tổ yến...
Dạo gần đây, Diệp Phi ăn nhiều đến phát ngán, chỉ cần ngửi mùi đã thấy buồn nôn.
Nhưng cũng không tiện từ chối lòng tốt của mẹ, cô đành ậm ừ cho qua, rồi gọi tài xế chuẩn bị dưới lầu, sẵn sàng về nhà.
Lúc cô rời khỏi công ty cũng đúng vào giờ cơm trưa.
Nhân viên ai nấy đều ăn cơm hộp ngay tại bàn làm việc. Không gian yên tĩnh lạ thường, phần lớn mọi người đều cắm mặt vào màn hình xem phim, anime hoặc đọc manga giải trí.
Một thực tập sinh mới tên Hàn Phân Phân thì lại hào hứng hừng hực, vừa mở nắp nồi lẩu cay liền bị hương thơm nồng nàn làm cho say mê.
Hài lòng với món lẩu cay thơm nức, Hàn Phân Phân vừa ăn vừa click chuột, tiếp tục xem chương trình giải trí trên máy tính.
Vừa ăn được hai miếng, cô đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Run rẩy quay đầu lại, ánh mắt lập tức chạm phải một gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở Diệp Phi.
Còn có đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cô.