Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tôi Mang Thai Con Của Nam Chính Rồi Bỏ Trốn

Chương 12

Trước Sau

break

Trước đây nguyên chủ rất khắt khe với vóc dáng, đến mức gầy trơ xương.

Nhưng Diệp Phi thì chỉ quan tâm đến việc giữ gìn sức khỏe. Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Hoàn toàn không có chút nào ương bướng như người ta đồn.

Thấy vậy, nét mặt bác sĩ cũng dịu lại, còn dặn dò thêm vài điều với Ông Diệp và Bà Diệp, sau đó kết thúc buổi khám.

Trước khi rời khỏi phòng, bác sĩ còn tốt bụng nhắc: “Nếu định sinh ở Mỹ Hợp thì tôi khuyên nên đặt phòng bệnh và phòng ở cữ sớm một chút, nếu không sẽ khó chọn được phòng tốt.”

Các dịch vụ của bệnh viện tư nhân vốn cạnh tranh bằng chất lượng và thời gian. Dù phòng nào cũng đạt tiêu chuẩn, nhưng vẫn có sự khác biệt nhỏ như hướng nắng, tầng lầu, vị trí yên tĩnh hay thậm chí số phòng có hợp phong thủy hay không nếu để tâm thì nên đặt trước.

Diệp Phi nghe xong thì có vẻ suy nghĩ gì đó.

Lúc ra đến cửa, Ông Diệp vốn nóng tính lập tức gọi y tá lại: “Chúng tôi muốn đặt trước phòng sinh và phòng ở cữ, phải làm thủ tục ở đâu?”

Biết họ là khách VIP, y tá càng nhiệt tình, lập tức đáp:

“Chúng tôi có dịch vụ trọn gói ạ. Nếu ông bà có nhu cầu, tôi sẽ đưa mọi người đến chỗ cố vấn để làm thủ tục ngay.”

Khu tư vấn nằm ngay trong trung tâm hậu sản, có chuyên viên phụ trách dẫn cả nhà Diệp Phi đi tham quan một vòng.

“Chúng tôi tự tin khẳng định, điều kiện ở đây thuộc hàng tốt nhất cả nước. Phòng sinh và phòng hậu sản được tách biệt hoàn toàn, gói dịch vụ bao gồm cả dinh dưỡng, hộ lý tiền sản, điều trị hậu sản. Phòng bệnh thiết kế theo kiểu ba phòng một sảnh, người nhà và bảo mẫu có thể ở phòng bên ngoài.”

Ông Diệp và Bà Diệp vốn thuộc thế hệ trước, chưa từng thấy qua dịch vụ cao cấp kiểu này, đương nhiên cảm thấy rất hài lòng.

Con gái còn trẻ lại là lần đầu sinh nở, làm sao có thể để con chịu khổ? Mấy năm nay họ vất vả làm ăn cũng chỉ vì để con cái được ăn ngon mặc đẹp.

Không thể để chuyện này sơ suất được. Ông Diệp nhìn bảng giá suất ăn và gói dịch vụ, định chọn ngay gói cao cấp nhất một tháng ba trăm ngàn.

Ông đang chuẩn bị ký tên thì Diệp Phi bất ngờ đè tay ông lại.

Cô nhìn màn hình điện thoại, hỏi nhân viên tiếp đón: “Tôi nghe nói tầng cao nhất ở đây có loại phòng bao trọn gói?”

Quả thực có, nhưng rất ít khi nhận đặt từ bên ngoài, thường chỉ phục vụ người nổi tiếng hoặc chính khách.

Nhân viên tiếp đón có chút do dự, đang định tìm cách uyển chuyển từ chối yêu cầu này thì cô y tá đi theo lại chớp mắt liên tục như bị co cơ mặt, biểu cảm vừa kỳ quặc vừa hoang mang.

Vì thế lời định từ chối bỗng rẽ sang hướng khác: “Đúng là có thật, nhưng theo tôi cá nhân khuyên là nếu không bị truyền thông quấy rối thì những phòng hiện có đã quá tốt rồi.”

Diệp Phi mặt không cảm xúc.

Cô nhớ trong nguyên tác, về sau Hoắc Tuần có đoạn tranh giành quyền nuôi con với nguyên chủ. Nghĩa là người đàn ông kia chỉ đơn thuần không muốn kết hôn, nhưng lại rất xem trọng đứa con trong bụng.

Nếu anh ta đã coi trọng như vậy, thì việc chi thêm một ít tiền chắc không là vấn đề. Biết đâu sau này tâm trạng cô tốt, sẽ để anh ta nhìn con nhiều thêm vài lần.

“Giúp tôi đặt phòng tầng cao nhất đi, chi phí cứ gửi cho Hoắc thị thanh toán.”

Cả buổi sáng bận rộn, Diệp Phi vừa mệt vừa đói, từ sáng đến giờ chỉ mới uống nửa chai sữa chua, giờ cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà ăn một bữa no nê rồi nằm nghỉ ngơi.

Trước khi rời khỏi, cô dặn dò nhẹ nhàng với cô y tá: “Làm xong thủ tục thì liên hệ tôi theo số điện thoại này, cảm ơn.”

Nhân viên tiếp đón đứng ngây ra, khó hiểu nhìn theo bóng lưng cả ba người rời đi, quay sang hỏi y tá: “Cô ấy là ai vậy? Sao lại có thể trực tiếp chỉ định tập đoàn chi trả?”

Y tá thở dài, liếc đối phương một cái. “Cô không theo dõi mấy tin tức hot à? Người ta mang thai con của Hoắc tổng nhà chúng ta đấy.”

Trên đường về, Ông Diệp cứ nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng vẫn thấy không yên.

“Tiểu Phi này, chuyện hôm nay con chắc chắn ổn chứ? Nếu con muốn ở tầng cao nhất, ba cũng đủ khả năng trả mà, cần gì phải bắt Hoắc Tuần chi tiền? Hay là trong lòng con vẫn còn nhớ cậu ta, cố ý muốn chọc giận người ta?”

Diệp Phi hờ hững cụp mí mắt, lười biếng không buồn trả lời.

Diệp Phi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Phòng bao trọn tầng cao nhất là bảy trăm vạn, nhà mình tuy không thiếu tiền, nhưng tiết kiệm được thì vẫn nên tiết kiệm. Hơn nữa, nếu tính theo chi phí đơn giá dịch vụ, tương đương với việc Hoắc thị chỉ cần chi ra mười mấy vạn mà con có thể tận hưởng dịch vụ tốt nhất — vậy chẳng phải là cả hai bên đều tiết kiệm được tiền sao?”

Nghe thì có vẻ rất hợp lý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy có chỗ không đúng lắm.

Bà Diệp bĩu môi. Gần đây đầu óc con gái hình như linh hoạt hẳn ra, chẳng phải người ta vẫn bảo “mang thai ngu ba năm” sao?

Còn đứa nhỏ nhà bà thì chưa bao giờ đi đúng theo kịch bản người ta hay nói.

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc