Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Trong Truyện Ngược

Chương 6

Trước Sau

break

Mọi người và Nguyễn Nguyệt Tịch mắt to trừng mắt nhỏ, rõ ràng bị hành động đột ngột của Nguyễn Nguyệt Tịch làm cho kinh ngạc.

Phùng Diệc vừa dụi mắt vừa tức giận nhìn chằm chằm người ở cửa, nhìn rõ người đến rồi thì sải bước đi tới: “Nguyễn Nguyệt Tịch?? Ai cho cô đến đây?”

Nguyễn Nguyệt Tịch bị mùi trong phòng khách xộc vào mũi, người đang nói chuyện với cô chắc là nam phụ thứ tư Phùng Dịch. Ai ngờ Phùng Diệc vừa đến gần, cô liền lùi lại mấy bước liên tiếp.

“Nói chuyện!” Phùng Diệc nổi tiếng là nóng tính, hầu như không ai dám trêu chọc anh ta, dù sao người có thể trở thành bạn bè với Thương Nghiêu thì thực lực tự nhiên sẽ không kém.

“Tìm tôi có chuyện gì không?" Phùng Diệc nể mặt Thương Nghiêu, đành nuốt cục tức này xuống.

“Không có gì cả.” Nguyễn Nguyệt Tịch thò cái đầu nhỏ ra, tìm một chiếc ghế sofa khá sạch sẽ rồi ngồi xuống.

Phùng Diệc thấy bộ dạng của cô, tính khí lại bắt đầu bùng nổ: “Không có gì sao cô lại đến đây?”

“Ồ, tôi đến đây đợi Nghiêu ca ca, mấy người cứ tiếp tục tắm rửa đi, cứ coi như tôi không tồn tại là được.” Nguyễn Nguyệt Tịch cực kỳ dễ tính, cười tủm tỉm dường như không hề thấy sắc mặt của Phùng Diệc.

Phùng Diệc sắp tức ói máu: “Giải tán giải tán, mấy người tự chơi đi.” Anh ta cầm điếu thuốc lên ngồi cạnh Nguyễn Nguyệt Tịch và hút.

Nguyễn Nguyệt Tịch quả nhiên bịt miệng lại, vô cùng ghét bỏ dịch sang hai chỗ. Chưa đợi Phùng Diệc đắc ý.

“Tôi nói sao miệng anh thối thế, như nuốt phải con bọ xít vậy, tôi sắp bị anh xông chết rồi.” Lời nói của Nguyễn Nguyệt Tịch như một đòn chí mạng, mặt Phùng Diệc ngay lập tức đen như đít nồi.

Nam nữ bên cạnh nghe thấy đều cố nhịn cười đến phát chết, duy chỉ có một người đàn ông dám ôm bụng cười phá lên: “Hahahha… bọ xít, tôi sắp cười chết rồi.”

“Nguyễn Nguyệt Tịch!” Phùng Diệc hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nguyễn Nguyệt Tịch bị gầm lên khiến tai ù đi: “Không cần lớn tiếng vậy đâu, tôi nghe thấy mà, tôi đâu có bị lãng tai như anh, mở cái nhạc gì mà muốn rung chuyển tam giới luôn ấy.”

Phùng Diệc: “… ” Khuôn mặt tuấn tú nghẹn tức đến nỗi đỏ bừng, xanh lè.

Thế là Nguyễn Nguyệt Tịch bị Phùng Diệc đẩy ra ngoài cửa. Nguyễn Nguyệt Tịch không còn cách nào khác, đành phải đi qua hành lang đến một nơi rộng rãi, thoáng đãng rồi ngồi xuống.

Nhìn cảnh sắc rộng lớn trước mắt, đáng lẽ cô phải đến đây sớm hơn, cái nhà đó khói mù mịt, mùi xộc lên nồng nặc.

Cô dựa vào ghế sofa, một quản gia lớn tuổi bưng một đĩa trái cây và nước ép đặt cạnh Nguyễn Nguyệt Tịch.

“Thương phu nhân, mời dùng ạ.”

Nguyễn Nguyệt Tịch nhìn thấy đồ ăn ngon, nở một nụ cười chân thành: “Cảm ơn.” Cô không khách khí cầm lấy trái cây trong đĩa và ăn.

Quản gia bị nụ cười kinh diễm của cô làm cho kinh ngạc, Thương phu nhân thật là đẹp, tiếc thay Thương tiên sinh không biết trân trọng giai nhân bên cạnh, thật đáng tiếc.

Nguyễn Nguyệt Tịch vừa ngắm cảnh vừa hóng gió biển phấp phới, không lâu sau bên ngoài cửa đã náo nhiệt, xem ra có người đến.

Cô nhét mấy quả cherry vào miệng, đứng dậy ngó đầu ra ngoài cửa.

Mấy người nam nữ đi vào, trong đó có cả nam chính Thương Nghiêu, chủ yếu là anh ta quá nổi bật giữa đám đông.

Trong số đó, một người phụ nữ mặc váy trắng nhỏ, dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc nhìn Thương Nghiêu.

Và người đàn ông đeo kính gọng vàng bên cạnh đang không ngừng chú ý đến người phụ nữ mặc váy trắng.

Nguyễn Nguyệt Tịch ở góc độ này nhìn rõ mồn một mối quan hệ phức tạp này, chậc chậc, anh yêu tôi, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu cô ấy, quả nhiên là phim cẩu huyết khiến người ta nghiện.

“Nghiêu ca ca.” Nguyễn Nguyệt Tịch chạy nhanh đến chỗ Thương Nghiêu.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thương Nghiêu, vì sự xuất hiện của Nguyễn Nguyệt Tịch, sắc mặt càng lạnh thêm mấy phần, trong mắt lóe lên một tia chán ghét.

Mấy người khác đều nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch như xem trò cười, người đàn ông đeo kính gọng vàng khuôn mặt tuấn tú lấy lại vẻ thanh lịch, dắt tay Đường Tình Tình mặc váy trắng rời khỏi nơi thị phi này.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc