Thương Hiểu Lan định nổi giận nhưng lời nói đã bị Nguyễn Nguyệt Tịch cướp trước: "Dì nói muốn cháu ly hôn với Nghiêu ca ca để cô ta gả vào, khoan nói Nghiêu ca ca có đồng ý hay không, chỉ nói đến đứa con sinh ra, chắc còn xấu hơn cả dì đó, dì xem ông nội cũng thật là sáng suốt và có tầm nhìn xa."
Lưu Nhã Nhiên: "… Tiểu thư Nguyễn nói vậy em rất buồn." Đau lòng đến mức muốn rơi lệ.
Nguyễn Nguyệt Tịch không hề bận tâm, "Buồn thì buồn nhưng dù sao đó cũng là sự thật mà. Tôi đâu thể trái lương tâm nói cô đẹp tuyệt trần được? Tôi là người thật thà, không nói dối được."
Lưu Nhã Nhiên: "… " Khóc không được, không khóc cũng không được, nén một cục tức trong lòng đến mức lòng bàn tay đau nhói.
Nguyễn Nguyệt Tịch vừa rồi gián tiếp nói Thương Hiểu Lan mắt kém, Thương Hiểu Lan hoàn toàn bùng nổ: "Cái nơi này tôi không thể ở thêm một khắc nào nữa, cô cứ đợi đấy!"
Thương Hiểu Lan tức giận xách túi bước nhanh ra cửa, Lưu Nhã Nhiên không cam tâm nhưng Thương Hiểu Lan đã đi rồi, cô ta cũng không thể tự ý ở lại đây.
Lưu Nhã Nhiên siết chặt lòng bàn tay lườm Nguyễn Nguyệt Tịch một cái, đáng tiếc Nguyễn Nguyệt Tịch hoàn toàn không để ý đến cô ta, lườm cho có.
Nguyễn Nguyệt Tịch trong phòng khách không hề đứng dậy: "Đi thong thả không tiễn." Cô cao giọng cười rất vui vẻ.
Quản gia Lý cực kỳ phấn khích: "Phu nhân." Ông giơ ngón tay cái về phía Nguyễn Nguyệt Tịch, phu nhân quá lợi hại, sảng khoái!
Nguyễn Nguyệt Tịch khúc khích cười mấy tiếng: "Chuyện nhỏ thôi mà."
Quản gia Lý nghi ngờ nghiêng đầu, vẩy nước? Phu nhân trồng hoa sao?
Nguyễn Nguyệt Tịch tràn đầy năng lượng, chỉ tiếc là không tăng được giá trị ngược văn nhưng chọc tức Thương Hiểu Lan và Lưu Nhã Nhiên đến mức đó, trong lòng cô cũng thấy sướng rơn.
Không lâu sau, Thương Nghiêu trở về. Nguyễn Nguyệt Tịch vội vàng vui vẻ nhảy bổ tới.
"Nghiêu ca ca, anh về rồi?" Nguyễn Nguyệt Tịch tiến lên định kéo cánh tay Thương Nghệu có điều bị anh lảng tránh một cách kín đáo.
Quản gia Lý nhìn thấy mà đau lòng, xem ra tiên sinh rất khó có thể thay đổi cách nhìn về phu nhân rồi.
Nguyễn Nguyệt Tịch cố nặn ra nụ cười gượng gạo, lúng túng đi theo sau Thương Nghiêu, mặc kệ vẻ mặt lạnh lùng của anh.
"Nghiêu ca ca, sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh còn muốn ăn bít tết không?" Nguyễn Nguyệt Tịch cười hỏi.
Thương Nghiêu mặt lạnh lùng: "Chú Lý, bữa trưa chú làm món Trung Quốc đi."
"Vâng, tiên sinh."
Nguyễn Nguyệt Tịch ngạc nhiên nói: "Nghiêu ca ca, tại sao không ăn bít tết? Mặc dù bít tết đó đặc biệt đẫm máu, đó là vì em thấy khủng bố nhưng anh thấy ngon là được rồi mà."
Thương Nghiêu đang tháo cà vạt thì khựng lại, ánh mắt lạnh buốt thấu xương nhìn chằm chằm cô: "Chú Lý, sau này bỏ bít tết ra khỏi thực đơn."
Quản gia Lý: "… Vâng, tiên sinh." Phu nhân à, cô vẫn nên nói ít thôi thì hơn. Ông nhìn sắc mặt tiên sinh đã đen sì rồi.
Nguyễn Nguyệt Tịch càng không hiểu mô tê gì, "Quả nhiên Nghiêu ca ca thương em nhất! Biết em không thích món bít tết đẫm máu kia, đặc biệt chiều theo cảm xúc của em. Cảm ơn Nghiêu ca ca."
Cô nắm lấy vạt áo Thương Nghiêu, toe toét cười vui vẻ.
Thương Nghiêu: "… " Chắc là bị sự mặt dày của cô làm cho câm nín rồi. Anh hất tay cô ra, lười biếng đến mức chẳng thèm nhìn cô một cái.
Thương Nghiêu nới lỏng cà vạt, ngồi xuống ghế sofa. Anh không thích xem TV mà cầm tờ báo lên đọc.
Nguyễn Nguyệt Tịch càng nhìn càng xích lại gần. Chậc chậc, phải nói nam chính đúng là nam chính. Cứ ngồi đó thôi cũng đủ làm bao người mê mẩn. Tiếc là con người lại quá biến thái, thủ đoạn tàn nhẫn đến mức khiến người ta phẫn nộ.