Thương Nghiêu có lẽ vì những lời của Nguyễn Nguyệt Tịch mà bị tức đến mức quay trở lại phòng bệnh.
Nguyễn Nguyệt Tịch "bịch" một tiếng ngồi xuống bên cạnh Thương Nghiêu, anh lập tức đứng dậy, Nguyễn Nguyệt Tịch cũng đứng dậy theo, thò đầu ra cười toe toét với anh.
Thương Nghiêu: "… Cô có thể tránh xa tôi một chút không?" Giọng điệu nghiến răng ken két.
Phương Mộ đứng thẳng như một con robot, không chút biểu cảm nào.
Nguyễn Nguyệt Tịch lắc đầu: "Không được, càng gần càng ngửi thấy mùi đặc trưng trên người anh Nghiêu, mồ hôi trên người anh Nghiêu không giống ai cả, đương nhiên, em không chê đâu hi hi." Lại ngẩng đầu nhe răng cười.
Thương Nghiêu: "… " Vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo, nhìn là biết sắp nổi giận rồi.
"Anh Nghiêu giận rồi sao? Sắc mặt thật khó coi quá đi, có phải định phát cáu với Tịch Nhi không, nhưng không sao đánh là yêu mắng là thương, anh Nghiêu đáng yêu thật đó!" Nguyễn Nguyệt Tịch thẹn thùng đấm vào ngực Thương Nghiêu một cái, lực không nhỏ nhưng sao ngực cứng quá.
"Đây cũng là cách Tịch Nhi yêu anh Nghiêu đó, tim nè." Nguyễn Nguyệt Tịch nghiêng đầu cười vẻ ngây thơ.
Phương Mộ: "… " Phu nhân ơi, cô bớt nói lại đi, cô ấy cũng toát mồ hôi thay cô.
Ánh mắt lạnh buốt như băng của Thương Nghiêu chăm chú nhìn Nguyễn Nguyệt Tịch, Nguyễn Nguyệt Tịch không hề có ý sợ hãi, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngượng ngùng.
"Nghiêu caca nhìn em lâu như vậy có phải phát hiện em cực kỳ đáng yêu rồi yêu em rồi không?" Nguyễn Nguyệt Tịch ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn anh đầy tình cảm.
Vài giây sau: "Nghiêu caca… lông mũi của anh dài ra rồi, có phải cần cắt tỉa không? Có cần em giúp anh không?"
Thương Nghiêu: "… "
"Nguyễn Nguyệt Tịch! Cô không nói không ai bảo cô câm đâu!"
Phương Mộ không nhịn được che đi khuôn mặt không cảm xúc của mình, phu nhân ơi, không có việc gì thì cô đừng mở miệng nữa đi.
Ngày hôm đó kết thúc với 18 điểm ngược văn, mấy điểm còn lại là do cô buôn chuyện với y tá vào buổi tối mà có. Cô y tá bị Nguyễn Nguyệt Tịch làm cảm động đến đỏ cả mắt, cứ liên tục nói cô là cô gái tốt, còn Thương Nghiêu là một tên tra nam chính hiệu.
Nghe những lời mắng chửi Thương Nghiêu, Nguyễn Nguyệt Tịch yên tâm ngủ thiếp đi. Giữa chừng, nửa đêm cô bị những âm thanh ồn ào bên ngoài đánh thức. Ở đây chỉ có mình cô, mà cô lại không thể gọi y tá.
Trong đầu cô lập tức hiện lên những cảnh phim ma kinh dị, hoàn toàn không dám ngủ nữa. Thế là cô cầm điện thoại lên gọi cho "Tên biến thái đội nón xanh", màn hình hiển thị đang kết nối.
Gió thổi rít qua cửa sổ làm Nguyễn Nguyệt Tịch run rẩy. Gọi điện cho tên biến thái để lấy can đảm, dù sao ma quỷ trong truyện vẫn còn đó, còn ma quỷ hư vô mờ mịt thì sợ gì, chủ yếu là cô cũng không nỡ làm phiền cô thư ký xinh đẹp giữa đêm khuya.
Một lúc lâu sau điện thoại mới được bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam kìm nén sự tức giận.
"Muốn chết hả?"
"Thương Nghiêu, bệnh viện này lạ quá." Nguyễn Nguyệt Tịch co rúm ở đầu giường, vừa rồi nghe tiếng động hình như là người ở phòng bên cạnh đã qua đời.
Nguyễn Nguyệt Tịch đợi một phút cũng không nghe thấy tiếng gì: "Hình như người ở phòng bên cạnh qua đời rồi." Cô gọi điện thoại này không phải để cầu cứu, mà là cố ý muốn đánh thức anh.
Sau một lúc, cô nghe thấy tiếng đứng dậy rõ ràng từ đầu dây bên kia rồi điện thoại bị cúp.
Nguyễn Nguyệt Tịch đã đoán trước được kết quả này, mục đích đánh thức đã đạt được, chỉ là vẫn còn sợ hãi.
Cô mạo hiểm nằm xuống, sau đó cửa bị gõ, Nguyễn Nguyệt Tịch sợ đến nỗi suýt nhảy dựng lên, giữa đêm khuya thế này… đừng dọa người chứ!