Hai người lăn xuống bãi cát, tự dưng có một người nhảy ra, cái mông lại không may mắn hướng về phía chân cô…
Không kịp hét lên cảnh báo cô tung một cú đá mạnh vào mông người đó. Người đó chắc cũng bất ngờ, trực tiếp bị đá lật mặt xuống cát.
Phùng Diệc đang nằm úp mặt trên bãi cát một cách khó hiểu vì bị đá: "… " Đáng lẽ anh ta không nên tổ chức cái bữa tiệc chết tiệt này!
Lục Dực Lương chứng kiến cảnh tượng này: "… "
Lúc này Nguyễn Nguyệt Tịch cảm thấy cú đá đó khá đàn hồi, may mà bên dưới là bãi cát nên không bị thương nặng hơn. Dù vậy, cô vẫn đau muốn chết.
Khi cô tỉnh táo lại từ cơn mơ màng và đau đớn, cô mới phát hiện có người đang ôm chặt mình. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, lại là Lục Dực Lương!!
"Anh… anh không sao chứ?" Cô nhớ hình như là mình đã kéo Lục Dực Lương xuống.
Lục Dực Lương dường như cũng bị ngã đến mức ý thức có chút mơ hồ, cặp kính gọng vàng bị hỏng khi lăn xuống bãi cát.
"Không sao." Giọng nói ôn tồn nhã nhặn khiến người ta không nghe ra sự thay đổi cảm xúc của anh ta lúc này.
Mùi hương thanh mát thoang thoảng trong hơi thở của Nguyễn Nguyệt Tịch, cô cố ý kéo giãn khoảng cách, chủ yếu vì cô không thể đứng dậy được, toàn thân không có chỗ nào là không đau.
"Xin lỗi, tôi không cố ý kéo anh xuống." Nguyễn Nguyệt Tịch thực sự chỉ theo bản năng đưa tay túm đại không ngờ lại kéo anh ta xuống nước.
Vừa nãy anh ta hình như còn che chở cho mình, nếu không cô chắc chắn sẽ không chỉ bị thương nhẹ như vậy.
Lục Dực Lương nhìn sâu vào Nguyễn Nguyệt Tịch, cả hai đều bị thương chỉ là một người nặng một người nhẹ.
"Anh Dực Lương!!" Đường Tình Tình kinh hoảng thất thanh, đến khi phản ứng lại thì họ đã ngã xuống bãi cát, cô ta vội vàng chạy xuống cầu thang.
Còn Phùng Diệc bị đá vào mông lại úp mặt xuống cát: "Phì! Phì! Phì!" Anh ta vội vàng phủi sạch cát trong miệng và trên mặt, bạn gái đi cùng anh ta xuống bãi cát sợ đến mức tay cũng run lên.
Sắc mặt Ninh Trầm đanh lại khu nhìn thấy cảnh này, vội vàng theo sau Đường Tình Tình xuống bãi cát.
Nguyễn Nguyệt Tịch đau đến mức mặt nhỏ trắng bệch, chắc bị thương tay rồi, đau quá.
Tình trạng của Lục Dực Lương có vẻ nghiêm trọng hơn Nguyễn Nguyệt Tịch nhiều, mặc dù anh ta im lặng không nói gì.
"Hai người sao rồi?" Ninh Trầm xuống bãi cát kiểm tra vết thương trên người hai người họ, vết thương ngoài da không quá nghiêm trọng còn vết thương bên trong thì căn bản không nhìn thấy được.
Nguyễn Nguyệt Tịch liếc nhìn Lục Dực Lương đang lấm tấm mồ hôi trên trán: "Anh ấy che chở cho tôi nên bị thương nặng hơn, mau đưa anh ấy lên trước đi, tôi chỉ bị đau tay thôi."
Ninh Trầm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì đau của cô, sắc mặt anh ta trầm xuống, mím môi không nói gì chờ người khác đến.
Ngược lại thì đôi mắt ôn hòa của Lục Dực Lương lại lóe lên một tia kinh ngạc, Đường Tình Tình thì cứ dụi mắt khóc nức nở không nói nên lời.
Lúc này, Phùng Diệc đã gọi điện thoại cho người đến, cũng vội vàng chạy lại: "Tôi đã gọi bác sĩ rồi, hai người cố chịu một lát." Dù sao ngã từ trên xuống chỉ có dùng giường cấp cứu đưa lên mới không dễ gây chấn thương nặng hơn.