*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kim chủ! Anh bị cắm sừng rồi Tiêu hao hết ba ngày, cuối cùng cũng rời khỏi nhà cũ Cố gia, trở về với căn phòng nhỏ, cũ kỹ, rách nát của mình.
Quý Chu Chu vừa về đến nhà thì lấy được di động của mình, sau khi uống miếng nước thì bò lên giường, lúc này mới thong thả mở máy. Mở máy một cái thì tin nhắn oanh tạc, ngoại trừ mấy tin nhắn của Lý Nhu Nhu, còn lại tất cả đều là Diệp Khuynh gửi tới. Cô dừng một chút, lúc này mới nhớ tới hợp đồng của cô và Diệp Khuynh vẫn chưa bàn xong.
Quý Chu Chu kéo từng cái một, chỉ thấy thái độ của Diệp Khuynh từ lúc bắt đầu không kiên nhẫn đến bùng nổ, lại từ bùng nổ đến sốt ruột đến cầu xin, thế nhưng lướt qua hơn một trăm tin nhắn, cô nhịn không được cười một tiếng, cảm thấy đạo diễn này vẫn rất đáng yêu.
Suy nghĩ một chút trả lời anh ta, trong nháy mắt đối phương đã hồi âm, giống như quên mất chuyện nóng nảy trước đó của mình, thúc giục Quý Chu Chu ký hợp đồng.
Quý Chu Chu đề nghị ký hợp đồng trên mạng, Diệp Khuynh bên kia do dự một lát, cuối cùng vẫn là đồng ý, nhưng yêu cầu sau này lúc quay phim cô phải đi theo tổ. Lần này chuyện Quý Chu Chu mất liên lạc ba ngày, tạo thành bóng ma không nhỏ trong lòng anh ta, ngộ nhỡ lúc quay phim vị này thoáng cái lại biến mất, làm chậm trễ tiến trình thì thế nào.
Quý Chu Chu hơi khó xử, nghề nghiệp chủ yếu bây giờ của cô là ở bên cạnh Cố Quyện Thư làm con chim Hoàng Yến ăn no chờ chết. Quay phim truyền hình hở một chút là mấy tháng, nếu như cô phải đi theo tổ, nhất định phải rời khỏi anh một khoảng thời gian.
(Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Nhưng mà không đồng ý, thứ nhất Diệp Khuynh không chắc sẽ tán thành, thứ hai cô cũng không muốn tác phẩm của mình để cho tổ biên kịch của anh ta sửa chữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cắn răng đồng ý, dù sao phim truyền hình từ đề án đến lúc quay phim, ở giữa còn phải trải qua một đoạn thời gian, nói không chừng khi đó cô đã rời khỏi nơi này, đến lúc đó ăn mặc giả dạng một chút không để cho Diệp Khuynh phát hiện là được.
Nghĩ như vậy, Quý Chu Chu đồng ý, sau khi gõ định giá một cái, Diệp Khuynh rất nhanh gửi đến hợp đồng sơ bản. Cô xem một lần, gửi lại những quan điểm mà mình không đồng ý cho lắm, dự định cùng đối phương bàn luận tiếp. Chờ tất cả điều khoản chắc chắn rồi, lại đi in ra ký tên.
Vừa nghĩ tới hợp đồng ký xong, trong nháy mắt cô có thể có 10 vạn tệ tiền cọc, không cần lo lắng bản thân không có một xu dính túi nữa. Quý Chu Chu thật hưng phấn lăn lăn trên giường, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đứng ở cửa phòng.
Quý Chu Chu sợ tới mức thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống, định thần nhìn lại mới thấy rõ là Cố Quyện Thư, không khỏi có chút câm nín: "Cố tiên sinh? Không phải anh về phòng nghỉ ngơi rồi?"
"Tôi quên một chuyện."
"Chuyện gì?"
Cố Quyện Thư chầm chậm đi đến trước mặt cô, vươn tay đến cô. Quý Chu Chu khẩn trương nhìn anh, bất giác đem điện thoại len lén giấu ra sau lưng, lo lắng có phải anh đã nhìn thấy manh mối gì không.
Cố Quyện Thư chú ý tới động tác nhỏ của cô, bình tĩnh nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô.
Hai người, một người ngồi một người đứng giằng co ba giây, Quý Chu Chu cười cười lấy lòng, lo lắng có phải anh nhìn thấy mình cầm di động không buông vì vậy sinh ra nghi ngờ không.
Mặt Cố Quyện Thư không cảm xúc: "Cười cũng vô dụng, đem ra."
"Đem cái gì a?" Quý Chu Chu vô tội chớp mắt, kiên quyết không phối hợp với anh. Lúc nãy anh cách xa mình như vậy, lại là đưa lưng về phía di động, hẳn là không thấy được cô đang làm gì chứ?
"Chi phiếu."
...... Cô vậy mà quên mất chuyện này. Quý Chu Chu yên lòng, ló đầu đi tìm dép lê của mình, kết quả chỉ là hơi cúi đầu xuống đất nhìn một chút đã không cẩn thận đụng vào Cố Quyện Thư hai lần.
"Cố tiên sinh, nếu không anh ra ngoài chờ tôi?" Quý Chu Chu hơi bất đắc dĩ, căn phòng này quá nhỏ, lúc trước cô và Chu Trường Quân đứng ở đây cũng phải nghiêng người mới có thể đi ra ngoài, đừng nói chi Cố Quyện Thư người cao gần một mét chín, ở đây càng giống như cây cột điện vướng víu.
Cố Quyện Thư liếc cô một cái, trực tiếp ngồi xuống giường, phát hiện giường rất mềm, trên chăn có mùi sữa nhàn nhạt, dễ chịu hơn so với tất cả mùi hương lúc trước anh từng ngửi.
Anh lần đầu nghiêm túc quan sát nơi này, phòng nhỏ đến đáng thương. Trước kia bởi vì không có lợi ích gì nên dứt khoát để trống chỗ này, ngày thường cũng không có ai đến dọn dẹp, cho nên căn phòng này thoạt nhìn vừa nát vừa cũ, cùng với những căn phòng khác của biệt thự quả thực khác nhau một trời một vực.
Nhưng phòng cứ như vậy không ai dùng, sau khi Quý Chu Chu vào ở thì có nhiều đồ vật hơn.
(Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Thiết bị điện tử, chai chai lọ lọ, còn có trên ghế, mép giường để vài bộ quần áo, khắp nơi đều cho người ta cảm giác ấm áp lại bình dân.
"Em cũng không thể giặt quần áo?" Cố Quyện Thư chân thành đặt câu hỏi.
Quý Chu Chu: "......" Anh quản được nhiều thật.
Cố Quyện Thư cằm chỉa xuống đất chỗ một đôi vớ: "Vớ cũng nên giặt sạch."
"......" Không tức giận, tức giận dễ sinh bệnh. Quý Chu Chu hít sâu một hơi, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo tiêu chuẩn: "Tôi đây không phải muốn giúp gia đình tiết kiệm một ít tiền nước, cho nên để dồn lại giặt một lần sao."
Thật ra trong nhà có người giúp việc phụ trách riêng, nhưng bởi vì cô và bọn họ quá thân thiết rồi nên không muốn sai bảo người ta cho lắm, vì vậy vẫn giống một người như lúc trước, gom một đống quần áo của mình ném vào máy giặt. Nhưng việc này nói với Cố Quyện Thư, anh cũng không hiểu, vẫn là không cần phản ứng.
Quý Chu Chu liếc anh một cái, xoay người từ góc tường nhỏ đi đến bàn nhỏ lấy chi phiếu. Sau khi sờ soạng lưu luyến không rời một chút thì đưa cho Cố Quyện Thư: "Cố tiên sinh, đây là chi phiếu."
"Ừ."
Cố Quyện Thư nhận lấy, cũng không thèm nhìn tới thì gấp lại bỏ vào túi. Quý Chu Chu cứng đờ, giọng nói the thé đến sắp biến dạng: "Sao anh gấp lại? Chi phiếu gấp còn có thể đổi sao?!"
Cố Quyện Thư xoa xoa lỗ tai: "Không thể đổi sao?"
"Tôi không biết! Tôi lại chưa từng nhận!" Quý Chu Chu không nhịn xuống trừng mắt liếc anh một cái: "Lúc trước tôi nghe người ta nói là không thể, ngộ nhỡ thật sự đổi không được thì làm sao?!"
Đây là 150 vạn a! Mặc dù không phải của cô nhưng cũng là bản thân cô lấy về được chứ?!
"Không thể thì bỏ đi." Cố Quyện Thư khá bình tĩnh.
Quý Chu Chu bị sự bình tĩnh anh làm tức đến đau gan, nhưng e dè thân phận của anh nên cuối cùng không dám đánh anh, sau khi nóng nảy ở tại chỗ xoay hai vòng nghiến răng tiễn khách: "Cố tiên sinh, trời không còn sớm, hay là anh mau đi nghỉ ngơi đi."
Đi! Đi nhanh đi! Cô bây giờ không muốn nhìn thấy tên chơi đùa phá của này.
Cố Quyện Thư gật đầu, sau đó trực tiếp nằm xuống.
Quý Chu Chu bị hành động của anh làm sợ ngây người: "Cố tiên sinh, ngài đây là làm gì vậy?"
"Nghỉ ngơi." Cố Quyện Thư trả lời như chuyện đương nhiên.
Quý Chu Chu trợn trắng mắt kiềm chế kích động của mình, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng, nói chuyện giống như dỗ trẻ con: "Phòng tôi quá nhỏ, hay là anh về phòng anh ngủ đi."
Cố Quyện Thư im lặng nhìn cô chốc lát, lúc Quý Chu Chu bắt đầu lo lắng cho mình có phải nói sai lời gì rồi không, anh ẩn ẩn mở miệng: "Đau đầu."
"......"
"Bụng cũng đau."
"......"
"Tôi không đứng lên nổi, chắc là viêm dạ dày khiến cho tay chân tạm thời tê liệt."
"...... Được, ngài ở đây ngủ, tôi đến phòng khách." Quý Chu Chu giơ hai tay đầu hàng, đến cả tê liệt cũng nói ra rồi, cô mà đuổi anh nữa, nói không chừng sẽ ăn vạ như thế nào.
Quý Chu Chu nói xong thì xoay người đi ra ngoài, sau ba giây cửa bị bên ngoài đóng lại, Cố Quyện Thư thoải mái nhắm mắt lại, vừa sắp chìm vào giấc ngủ thì bên tai đã vang lên một âm thanh nhắc nhở, mở mắt ra đã nhìn thấy di động bị Quý Chu Chu bỏ lại. Màn hình di động đột nhiên sáng lên, tin nhắn hiện ra một cái tên "Mặt baby"......
[Được, mong có thể sớm gặp mặt cô.]
Cố Quyện Thư chớp mắt thì muốn đưa tay ra lấy, giây tiếp theo Quý Chu Chu từ bên ngoài xông vào. Sau khi nhìn thấy di động ngược lại hít một hơi lạnh, lấy tư thế mãnh hổ vồ mồi nhào tới, trước lúc tay Cố Quyện Thư đưa tới cô đã cướp được di động, cười gượng giấu ra sau lưng.
"Mặt baby là ai?"
Quý Chu Chu liếm môi một cái: "Một người bạn vô vị trên mạng, tôi đây lập tức xóa tên người đó." Nói xong không cho Cố Quyện Thư cơ hội truy hỏi, cầm di động chạy đi.
Cố Quyện Thư im lặng một lát lấy di động ra xem thông tin danh bạ, giữa Chử Trạm và Diệp Khuynh lựa chọn một chút, cuối cùng chọn Diệp Khuynh.
Sau khi điện thoại gọi thông, Diệp Khuynh đầu dây bên kia rối loạn, vừa nghe ra chính là đang đóng phim, mà Diệp đạo mỗi lần làm việc vẫn giống như mọi khi, tính tình nóng nảy, mắng xong cái này mắng tới cái kia.
"Alo, Quyện Thư, sao thế?" Diệp Khuynh đầu dây bên kia yên tĩnh chút, hình như tìm một không gian yên tĩnh nghe điện thoại.
Cố Quyện Thư cân nhắc mối quan hệ của anh và Quý Chu Chu một chút, dường như vẫn chưa đủ để nói với người ngoài, vì thế sửa lại tình hình dò hỏi: "Nếu cậu có bạn gái......"
"Tôi không có, cảm ơn." Mặt Diệp Khuynh đen xuống, người quen đều biết anh ta lớn như vậy mà vẫn chưa nói chuyện yêu đương, người này hơn nửa đêm gọi hỏi là cố ý kím chuyện à?
Cố Quyện Thư bị anh ta cắt ngang cũng không tức giận, biết lắng nghe nên sửa lại lời mở đầu: "Nếu cậu có bạn trai......"
"Ok nếu tôi có bạn gái." Diệp Khuynh "Tính tình tốt" lại một lần nữa cắt ngang: "Sau đó đâu? Anh muốn hỏi cái gì?"
"Cô ấy có một người bạn trên mạng, liên lạc tin nhắn, ghi biệt danh đối phương là "Mặt baby", hơn nữa không dám để cho cậu biết, cậu nói xem đây là có ý gì?"
Diệp Khuynh im lặng một lát, đột nhiên không giận: "Anh nói người bạn đó, chắc không phải chính là anh chứ?"
"......"
"Bạn gái là ai? Em gái Chu Chu?" Diệp Khuynh hết sức kiềm chế, sau khi đang trì trệ không có được câu trả lời từ đối phương, rốt cuộc nhịn không được phát ra "Phốc phốc" tiếng cười.
Cố Quyện Thư quả quyết tắt máy.
Ba giây sau, điện thoại của Diệp Khuynh gọi lại, Cố Quyện Thư tiếp tục tắt máy, liên tiếp từ chối trả lời vài lần, Diệp Khuynh bắt đầu gửi tin nhắn cầu xin tha thứ, lúc này Cố Quyện Thư mới miễn cưỡng nhận điện thoại.
Sau khi điện thoại được thông, câu đầu tiên Diệp Khuynh nói cùng với tiếng cười khủng khiếp: "Kim chủ, anh đây là bị cắm sừng rồi. A ha ha ha......"
Cố Quyện Thư không cảm xúc tắt máy, đồng thời kéo đối phương vào danh sách đen.
Sau một hồi thanh tịnh, một dãy số lạ gửi tin nhắn tới: Kim chủ đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Em gái Chu Chu là một cô gái tốt, sao có thể sẽ cắm sừng anh đây, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó.
Cố Quyện Thư thấy anh ta cuối cùng chịu nói tiếng người, lúc này mới miễn cưỡng kéo anh ta từ danh sách đen ra. Diệp Khuynh giống như biết anh sẽ làm như vậy, lập tức gọi lại: "Anh thật sự tức giận à? Tôi chỉ là nói đùa, không đáng tức giận ha. Mặc dù tôi chỉ gặp qua em gái Chu Chu một lần, nhưng cũng có thể nhìn ra cô ấy không phải loại người như vậy."
"Gọi Quý tiểu thư."
"Hả?"
"Quý tiểu thư."
Sau khi Diệp Khuynh nghe hiểu ý của anh, nhìn chằm chằm di động giống như gặp quỷ, một hồi lâu mới mở miệng nói chuyện: "Không phải chứ? Anh... Tính chiếm hữu mạnh mẽ như vậy?"
__________
Editor: Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho Hi nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.