*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Muốn ôm một cái "Chào bà, xin hỏi bà là...?" Quý Chu Chu cẩn thận lên tiếng chào hỏi.
Người phụ nữ khinh thường: "Tôi là thư ký của lão phu nhân. Cô chính là cô gái lần trước Quyện Thư dẫn đến tiệc mừng thọ của ông Trương."
"Đúng vậy." Quý Chu Chu cúi đầu, tỏ ra hơi lo lắng, nhưng trong lòng lại đang điên cuồng phỉ nhổ Cố Quyện Thư. Kêu cô ngoan ngoãn ở trong nhà, cô cho rằng như vậy thì không có việc gì, kết quả vẫn bị tìm tới cửa, vẫn bị người Cố gia tìm đến.
"Loại người như vậy, ánh mắt của Quyện Thư quá kém." Người phụ nữ lãnh đạm đánh giá, giống như đánh giá một món đồ ăn ở siêu thị.
Quý Chu Chu lúng túng cười cười.
"Đi đến nhà cũ với tôi."
"...... Được, nữ sĩ?" Cố Quyện Thư và Chu Trương Quân đều không ở đây, trong nhà người có thể ngăn người của lão phu nhân cũng không có, Quý Chu Chu chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý. Dù sao bảo vệ ở sau lưng cô cũng không phải ăn chay.
Đi thì đi, nhưng trước khi đi nhất định phải nói cho Cố Quyện Thư biết mới được: "Tôi có thể quay lại lấy quần áo không?" Di động của cô còn ở trong phòng, phải mang theo mới được.
"Cô xem nhà cũ Cố gia là nơi nào, đồ dơ bẩn gì cũng có thể đem vào?" Người phụ nữ nhíu mày: "Còn có, kêu tôi thư ký Triệu."
Bà ta vừa mở miệng, mấy tên bảo vệ lập tức vây quanh người Quý Chu Chu, nếu như cô không phối hợp thì sẽ có ý định kéo cô đi.
Còn tới bốn ngày nữa Cố Quyện Thư mới trở về, nếu cô không nói trước với anh một tiếng, nói không chừng bốn ngày này, thi thể của mình cũng lạnh rồi, phải nghĩ cách mới được. Thấy người phụ nữ này không nhường nhịn chút nào, biểu cảm của Quý Chu Chu kỳ lạ, chớp mắt một cái: "Vậy... Tôi có thể đi vệ sinh rồi mới đi không? Nhịn không được tôi sợ ** trên xe của bà."
"......"
"......"
Vẻ mặt những người xung quanh trong nháy mắt không nói nên lời, hiển nhiên chưa từng thấy nước cờ này của cô.
Biểu cảm của thư ký Triệu quỷ dị một giây, chán ghét nhìn cô: "Cút."
Quý Chu Chu vui vẻ cút về phòng, cầm di động chạy vào nhà vệ sinh, sau khi mở vòi nước thì gọi điện thoại cho Cố Quyện Thư.
Điện thoại chỉ vang lên một tiếng đã thông, cô kinh ngạc nhìn di động một cái: "Vừa rồi anh đang chơi di động à?"
"Ừ." Cố Quyện Thư bình tĩnh ngồi ở giữa phòng họp, ngay trước mặt ba mươi mấy nhân viên cấp cao, không coi ai ra gì nghe điện thoại.
"Cố tiên sinh cứu mạng, thư ký của bà nội anh đến đây, muốn dẫn tôi đi!" Không có thời gian, Quý Chu Chu trực tiếp cầu cứu.
Cố Quyện Thư dừng một chút, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ cái bàn: "Lúc đi tôi đã nói gì?"
"Kêu tôi đừng đi ra ngoài đi dạo lung tung. Tôi nghe lời nha, vẫn luôn ở trong nhà, là bọn họ tới tìm tôi, không liên quan đến tôi!"
"Không phải chuyện này."
Quý Chu Chu ngây người một chút, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra còn có chuyện nào. Cố Quyện Thư im lặng chớp mắt một cái: "Tôi kêu em nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"...... À, tôi đây không phải đã gọi." Quý Chu Chu chột dạ cười gượng.
Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn chằm chằm văn kiện trên bàn: "Nếu không phải bà nội tìm em, em sẽ gọi lại?"
Ở đây nhiều nhân viên cấp cao như vậy, sau khi nghe được giọng điệu giống như người chồng đang trách móc của anh đều sợ ngây người, không ngờ từ trước đến nay Tổng tài trong mắt thoát tục cũng có lúc u oán như vậy, không khỏi có chút tò mò với thân phận của người bên kia điện thoại.
Quý Chu Chu cũng không ngờ lòng dạ của anh hẹp hòi như vậy, lúc này còn đi so đo những chuyện này, đành phải liếm môi một cái, nhỏ giọng dịu dàng dỗ dành: "Lúc trước tôi muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà sợ anh quá bận rộn công việc, sẽ quấy rầy đến anh, vì vậy mới vẫn không liên lạc với anh."
Cố Quyện Thư: "Ha."
Ha cái con rùa anh. Quý Chu Chu trợn trắng mắt, giọng nói lại càng thêm dịu dàng: "Anh cũng đừng giận tôi, tôi biết sai rồi, sau này mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh.
(Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Cố tiên sinh, Cố bảo bảo, Cố tâm can, cầu xin anh mau trở về cứu tôi đi. Tiểu bảo bối của anh lập tức sắp bị bắt đi rồi."
Một bên khóe môi của Cố Quyện Thư nhếch lên một vòng cung: "Ờ, không rảnh."
"Cố tiên... " Quý Chu Chu còn chưa kịp làm nũng, đối phương đột nhiên tắt máy, cô trố mắt nghẹn họng nhìn nhìn di động, một câu thô tục thiếu chút nữa phun ra.
Người này vậy mà không phải đang nói đùa!
Bên này di động của Cố Quyện Thư hết pin nên tự động tắt máy, mặt anh cũng đen xuống, trực tiếp đứng dậy đi ra ngoài. Chu Trương Quân kêu vài tiếng, thấy anh không quay đầu lại, đành phải vội vàng chạy theo.
Quý Chu Chu vô ngữ cầm di động mở cửa, kết quả đối diện ánh mắt của Diệt Tuyệt sư thái. Quý Chu Chu yên lặng đem điện thoại giấu ra sau, sau khi điều chỉnh chế độ im lặng thì tắt máy.
"Lấy ra." Sư thái mặt lạnh nhìn cô.
Quý Chu Chu buông tiếng thở dài, tắt di động đi rồi đưa cho bà ta, sư thái hừ lạnh một tiếng: "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
...... Ai, ai là thiên nga? Cố Quyện Thư? Thứ đó cùng lắm chỉ là con thiêu thân vỗ cánh, cảm ơn. Quý Chu Chu giả vờ không nghe thấy bà ta nói chuyện, bình tĩnh đi theo ra ngoài, cho đến khi ngồi lên ghế sau của chiếc xe lão phu nhân, trong lòng còn đang mắng Cố Quyện Thư, chỉ là lần này cộng thêm tên Chử trạm.
Nếu không phải đối với gay, bây giờ cô chỉ là con chim Hoàng Yến nhu nhược, chỉ cần cho mình ăn no là được, nào đem đi đối phó những người này. Cố Quyện Thư ngược lại hay rồi, vậy mà hợp tình hợp lý không cứu cô!
Đợi đến khi cô đem Cố Quyện Thư lăn qua lộn lại mắng một trăm lần, xe cũng dừng ở trong sân nhà cũ Cố gia. Lúc trước, mặc dù Quý Chu Chu biết Cố Quyện Thư ở trong quyển sách này có tiền có quyền, nhưng bởi vì anh là người một ngày ba bữa đều tính toán chi ly, cho nên đối với tài sản của anh cũng không có cảm giác chân thật cho lắm.
Mãi đến lúc này bước xuống xe, Quý Chu Chu mới ý thức được, Cố gia thật CMN có tiền a.
"Chậm chạp cái gì đây?"
...... Có tiền đi nữa cũng vô dụng, mắt chó coi thường người. Quý Chu Chu chửi thầm một câu, nghe lời đi theo, ba phút sau, bị nhốt vào một căn phòng dành cho khách.
Hành hạ làm nhục trong tưởng tượng đều không có, chỉ là bị nhốt lại mà thôi. Quý Chu Chu dạo qua một vòng ở trong căn phòng bài trí theo kiểu Trung Quốc, thong thả mở tivi, nhấc hai chân lên bắt chéo bắt đầu xem tivi.
Lãng phí một khoảng thời gian, thì đến buổi trưa, cô sờ sờ cái bụng xẹp xẹp, buồn bã buông tiếng thở dài. Cô thử đi mở cửa, nhưng mà cửa đã bị khóa, người bên ngoài cũng không tiếp thu lời nói của cô, rõ ràng là không định kêu cô ăn cơm mà. Quý Chu Chu đành phải bỏ cuộc.
Mãi cho đến buổi tối, cửa phòng khách cuối cùng mở ra, Quý Chu Chu đói đến đầu choáng mắt hoa đứng lên, thư ký Triệu lạnh nhạt nhìn cô: "Trương tiểu thư đến dùng cơm với lão phu nhân, cô đi đến bên cạnh hầu hạ."
"Gọi tôi đi ăn cơm sao?"
Thư ký Triệu xuy một tiếng: "Cô cảm thấy sao?"
Xem ra là không cho ăn rồi, Quý Chu Chu liếc mắt, chầm chậm đi theo sau lưng bà ta đến phòng ăn. Lúc cách phòng ăn còn một đoạn ngắn khoảng cách, thì nghe được tiếng khóc nức nở của Trương Nhã Quyên, vốn dĩ trong lòng Quý Chu Chu đang bực bội trong nháy mắt dịu đi rất nhiều.
Cô quả nhiên bị tật xấu thích xem trò vui của Cố Quyện Thư ảnh hưởng.
Yên lặng đi đến phòng ăn, bất ngờ không kịp đề phòng đối mắt với lão phu nhân một cái, Quý Chu Chu nhanh chóng cúi đầu.
Lão phu nhân chừng bảy mươi tuổi, mặc sườn xám rộng rãi, tóc chải gọn gàng, trên khuôn mặt nghiêm nghị trang điểm nhẹ, ánh mắt rất giống với ánh mắt của Cố Quyện Thư, nhưng lại mang cảm giác xa cách, chỉ là đứng ở bên đó mà cả người đã lộ ra hơi thở của Đại ma vương. May mà cô kịp thời cúi đầu, mới không lập tức quỳ xuống kêu ba ba.
Quý Chu Chu đến đây, âm thanh của Trương Nhã Quyên lập tức nhỏ đi nhiều, lão phu nhân giống như không nhìn thấy cô vậy, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng khóc, có ta ở đây, sẽ không để cho hạng người không đứng đắn chiếm vị trí bên cạnh Quyện Thư của con."
"Vâng, lão phu nhân." Trương Nhã Quyên ngoan ngoãn lau nước mắt, ở trước mặt lão phu nhân không dám đắc ý quá mức, nhưng vẫn thầm đắc ý liếc nhìn Quý Chu Chu một cái.
Đáng tiếc trong lời nói của bọn họ, Quý Chu Chu không thèm để ý, nhưng mà trên bàn ăn, cô lại để ý đến đôi mắt đều muốn choáng rồi.
(Truyện chính chủ Wattpad TieuHiTieuHi). Điều khiến cho cô đau lòng chính là, trên bàn nhiều thức ăn như vậy, hai người phụ nữ này 1/5 cũng không ăn hết, mà mình lại chẳng được ăn món nào!
Tâm tình buồn bực chờ hai người phụ nữ ăn xong, Quý Chu Chu mới được thư ký Triệu nhìn chằm chằm trở lại phòng, sau lưng tiếng đóng cửa vang lên, đèn cũng chưa mở, kêu la một tiếng thì nằm liệt trên giường.
Cố Quyện Thư còn tới bốn ngày nữa mới trở về, bốn ngày, cũng đủ khiến cô chết đói.
"Cố Quyện Thư anh mau trở lại a......" Quý Chu Chu bi thương nắm lấy ga trải giường, hy vọng anh có thể trở về sớm một chút, hoàn toàn quên mất chuyện anh đã cúp điện thoại của mình.
"Em tìm tôi?"
Quý Chu Chu bị giọng nam đột nhiên phát ra làm cho giật mình, hoảng loạn ngồi dậy, vừa định xuống giường thì đèn sáng lên. Cố Quyện Thư một thân tây trang, lười biếng đứng ở bên cạnh công tắc điện, quần áo trên người hơi nhăn nheo, tóc tai cũng lộn xộn, một dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Sau khi Quý Chu Chu chăm chú nhìn anh một lúc lâu, gào khóc một tiếng chạy qua. Cố Quyện Thư tưởng là cô muốn đánh mình, vội vàng lui về sau một bước, lại không ngờ eo bị cô ôm chặt, nhất thời đứng tại chỗ, bất động.
Tác giả có lời muốn nói: Quyện Tể: Không nhớ tôi?
Chu Chu:... Không nhớ.
Quyện Tể: Vậy tôi đi đây.
"Ôm chặt" Chu Chu: Nhớ nhớ nhớ, tôi nhớ anh muốn chết!
__________
Editor: Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho Hi nhé.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.