Cảm giác được sát ý của Quý Chu Chu, Cố Quyện Thư lặng lẽ kéo chăn đến ngực, đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà: "Tay đau."
"... Bớt nói thì không đau." Vừa nghe anh nói đau, Quý Chu Chu cũng lười so đo với anh, tuy rằng không phải do mình kêu anh dầm mưa trở về nhưng tóm lại là vì cô nên mới bị thương, cô vẫn có thể nhịn thì nhịn đi.
Cố Quyện Thư dừng một chút, thấy Quý Chu Chu tiếng sấm to hạt mưa nhỏ(*), nhìn cô một cái trầm tư. Quý Chu Chu cảnh giác: "Lại muốn làm gì?"
(*) Tiếng sấm to hạt mưa nhỏ: nghĩa là mới bắt đầu thì to tát, dữ dội nhưng sau đó thì bớt lại hoặc không có gì nữa.
"Đau."
"..."
Thấy cô trong nháy mắt không nói nên lời, trong lòng Cố Quyện Thư có tính toán, biểu cảm càng thêm đáng thương: "Trên người tôi còn vết máu bầm, vừa rồi bác sĩ chưa xử lý cho tôi."
"Những vết bầm đó đợi qua một khoảng thời gian, tự nó biến mất." Giọng nói của Quý Chu Chu chậm lại chút.
Lông mi của anh vốn dày, còn rũ đôi mắt xuống như thế thì càng trông giống như chiếc quạt nhỏ, ở dưới mắt rơi xuống một mảng bóng nho nhỏ, nhìn không kỹ còn tưởng rằng anh muốn khóc. Quý Chu Chu liếm môi một cái, sau một lúc lâu bất đắc dĩ mở miệng: "Vậy tôi đi mua chai dầu hoa hồng(1), giúp anh xoa một chút?"
"Cũng được, chỉ cần có thể nhanh khỏi là được." Cố Quyện Thư tựa như vô dục vô cầu, trả lời vấn đề đều chậm hơn ngày thường nửa nhịp, nhưng kỳ thật trong lòng anh đang dùng tốc độ hết sức điên cuồng gật đầu.
Quý Chu Chu: "Nhưng mà nếu xoa có thể sẽ đau hơn, anh chắc không?"
"Tôi nhịn được." Cố Quyện Thư thẳng thắn nhìn về phía cô.
Xoa dầu đau đớn cũng nhịn được, bây giờ đau thì nhịn không nổi? Quý Chu Chu chửi thầm nhưng vẫn mở miệng "Ò" một tiếng. Hiện tại anh chính là cái người bị thương mới vừa sống sót sau tai nạn, cô so đo với anh nhiều như vậy làm gì.
Nghĩ như thế, Quý Chu Chu cắn răng chống giường chuẩn bị đứng lên, Cố Quyện Thư thấy cô còn rất yếu ớt, nên muốn kêu cô nằm xuống. Đúng lúc Quý Chu Chu còn chưa xuống đất thì cửa đã từ bên ngoài mở ra, anh dứt khoát ngậm miệng lại.
"Tôi đến truyền dịch đây." Giọng nói của y tá nhỏ từ bên ngoài vang lên.
Quý Chu Chu cảm thấy quen tai, giây tiếp theo thì nhìn thấy y tá nhỏ mà cô đã nôn lên người, vội vàng mở miệng xin lỗi: "Thật ngại quá cô y tá, lúc nãy tôi làm dơ quần áo của cô, bởi vì không khỏe nên không thể kịp thời xin lỗi. Quần áo của cô bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cô."
Y tá nhỏ thấy cô nằm trên giường bên cạnh Cố Quyện Thư, cắn chặt răng cười khẽ: "Không sao, một bộ quần áo thôi mà, cô cũng do bị bệnh kiềm chế không được, tôi không trách cô." (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cố Quyện Thư vừa mới nằm viện thì sau đó người phụ nữ này đã đau bụng nằm viện theo, xem ra cũng là người có tâm cơ.
"Tôi vẫn là bồi thường tiền quần áo cho cô nhé, thật sự ngại quá." Mặt Quý Chu Chu tỏ vẻ áy náy.
Y tá nhỏ còn định từ chối, thì Cố Quyện Thư đã chậm rãi mở miệng: "Bao nhiêu tiền, lát nữa tôi đưa cô."
Y tá nhỏ vừa nghe thấy anh nói chuyện, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thật sự không cần, nếu ngài thật sự áy náy, mời tôi ăn một bữa cơm là được, đương nhiên không mời cũng không sao, tôi vốn dĩ không muốn tính toán."
Quý Chu Chu đứng hình, cổ quái liếc nhìn Cố Quyện Thư một cái, rồi nhìn biểu cảm mong chờ của y tá nhỏ, trên mặt nở nụ cười lộ ra ý vị sâu xa.
Phản ứng của Cố Quyện Thư ngược lại lạnh lùng, liếc y tá nhỏ một cái rồi nhàn nhạt mở miệng: "Tôi sẽ kêu trợ lý đưa cho cô."
"... Ò, vậy cũng được." Y tá nhỏ cười gượng: "Truyền dịch nhé, ngài nằm ngay ngắn lại."
Cố Quyện Thư nghĩ thầm, người phụ nữ này nói nhiều lại vô dụng, anh đã sớm nằm xong, chẳng lẽ cô ta nhìn không thấy?
Y tá nhỏ kiểm tra chai thuốc một chút, sau khi xác nhận thông tin bệnh nhân ở trên trùng khớp thì treo chai thuốc lên cây cột, vừa truyền dịch vừa nói chuyện: "Thuốc này chống viêm, không đau lắm vì vậy không cần khẩn trương, tôi chỉnh nó chảy chậm xuống một chút cho anh, thời gian có thể sẽ lâu nhưng sẽ không khó chịu. Nếu cảm thấy lạnh, tôi đi lấy cái máy sưởi cho anh."
Y tá nhỏ nói xong, Cố Quyện Thư không có trả lời, bầu không khí hơi lúng túng chút xíu, Quý Chu Chu lập tức tiếp lời: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô y tá."
Y tá nhỏ không để ý đến Quý Chu Chu, bởi vì tất cả lực chú ý của cô ta đều tập trung trên cổ tay Cố Quyện Thư. Khớp xương ở cổ tay anh rõ ràng, gân xanh hơi nhô, vừa đẹp vừa chắc, nhìn một cái đã biết là người thường xuyên tập luyện. Y tá nhỏ nuốt nước miếng xuống, cắn môi cầm lấy cồn sát trùng(2), xoa xoa lên cánh tay anh.
Động tác của cô ta giống như bị thả chậm tốc độ, thời gian cồn sát trùng hơi lạnh dừng trên cổ tay Cố Quyện Thư quá lâu, làm cho mày anh hơi nhíu lại: "Xong chưa?"
"... Xong, xong rồi." Y tá nhỏ đột nhiên hoàn hồn nhưng vẫn khống chế không được sự thất thường, mà kết quả của sự thất thường là kim đầu tiên cô ta đâm lệch.
Mặt Cố Quyện Thư đều đen, nhưng không phản ứng cô ta, không ngờ kim thứ hai cũng lệch.
Quý Chu Chu: "..." Muốn cười, nhưng phải nhịn xuống.
Y tá nhỏ hơi luống cuống, khả năng nghiệp vụ của cô ta quả thật không được, lúc trước cũng do trong nhà tốn sức lực rất lớn mới đưa cô ta vào được bệnh viện, nhưng dù thế nào, khả năng tiêm chích và truyền dịch cơ bản vẫn phải có. Chỉ là bây giờ bị Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm, tay cũng muốn run lên.
"Không sao, anh bình tĩnh một chút, kim tiếp theo chắc chắn sẽ vào ha." Quý Chu Chu an ủi hai câu.
Mèo khóc chuột(*), trong lòng y tá nhỏ cười lạnh một tiếng, ngón tay ngược lại chuẩn, lúc này đâm một lần đã thành công, cô ta hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Kỳ thật cô ta nghĩ oan Quý Chu Chu rồi, bởi vì ngay cả mèo khóc chuột Quý Chu Chu cũng lười khóc, vừa rồi câu nói kia là nói với Cố Quyện Thư. Dù sao bị ghim liên tiếp hai lần vẫn chưa ghim xong, Quý Chu Chu sợ Cố Quyện Thư sẽ tức giận không chịu truyền dịch.
(*) Mè khóc chuột: chỉ những người đạo đức giả.
(**) Hi giải thích chỗ này. Vì trong tiếng Trung, chữ "你" là ngôi thứ 2 (Anh/chị/cô/em/ bạn/ mày...), không có từ chỉ cố định người nào đó nên cô y tá không biết là đang nói ai. Không như tiếng Việt mình, nói ai là biết ngay người đó.
Y tá nhỏ giúp Cố Quyện Thư ghim tiêm xong, quay đầu lại bắt đầu chuẩn bị chai thuốc cho Quý Chu Chu. Quý Chu Chu vừa nhìn thấy trong nháy mắt đã mất bình tĩnh rồi, cầu cứu nhìn về phía anh. Cố Quyện Thư hừ nhẹ một tiếng giả vờ không thấy, suy cho cùng vừa rồi lúc mình bị ghim lệch mấy kim, anh có thể tận mắt thấy cô nhịn cười.
Quý Chu Chu thấy Cố Quyện Thư giả chết, nằm xuống thầm mắng một tiếng, cố gắng trong thời gian y tá nhỏ ghim kim mỉm cười đáp lại, để đối phương cố hết sức thả lỏng. Bây giờ tá nhỏ coi cô là chướng ngại vật trên đường mà bản thân tìm đối tượng, nên liếc cô thêm một cái cũng không muốn, sạch sẽ gọn gàng ghim xong kim quay đầu rời đi.
Cửa được đóng lại một cái, Quý Chu Chu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu nhìn thấy Cố Quyện Thư đang nhìn chằm chằm mình, cô suy nghĩ trêu ghẹo một chút: "Mị lực của Cố tiên sinh thật lớn, ngay cả cô gái mới vừa gặp mặt cũng có thể mê anh như vậy."
"Ha."
Cố Quyện Thư nhắm mắt lại từ chối giao lưu, Quý Chu Chu dừng một chút, vẫn là mở miệng nhắc nhở: "Nhưng là mị lực lớn thì mị lực lớn, tốt hơn anh vẫn nên bớt giao tiếp với cô gái đó."
Đầu ngón tay Cố Quyện Thư run lên, bình tĩnh mở miệng hỏi: "Em ghen?"
"Tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm à, còn ghen." Quý Chu Chu cười một tiếng, rất nhanh nụ cười trên mặt phai nhạt đi: "Trước đó anh giới thiệu thân phận của tôi với người ta, nói chính là bạn gái nhỉ? (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Vậy cô gái đó biết rõ anh có đối tượng mà còn trơ mắt tiếp cận như thế, có thể nhìn ra được là một người có giới hạn thấp. Loại con gái này tốt hơn vẫn nên bớt tiếp xúc."
Đôi mắt Cố Quyện Thư khẽ mở ra, liếc cô một cái rồi khóe môi nhếch lên một độ cung không rõ ràng: "Tôi cho rằng em muốn thúc đẩy tôi và cô ta, để mình chạy trốn."
"Anh coi tôi là hạng người nào?" Quý Chu Chu cười khổ không được, nếu mình nói ra những lời này, đoán chừng Cố Quyện Thư thiệt tình cảm thấy nhục nhã khi bị chà đạp, sẽ tức giận hơn mình giới thiệu đối tượng cho anh chứ.
Hơn nữa cô gái kia cũng không được lắm. Y tá là một chức nghiệp rất vĩ đại, ca ngày ca đêm đảo qua đảo lại, mỗi ngày đều phải đối mặt nhiều bệnh nhân như thế, người làm bằng sắt cũng sẽ lộ ra cảm giác mỏi mệt, nào có ai có lòng rảnh rỗi muốn phát triển chút gì đó với bệnh nhân.
Mà cô gái này thì không giống, tâm tư nhiều thì thôi đi, còn bởi vì tâm tư của bản thân ảnh hưởng công tác, hại Cố Quyện Thư ăn hai kim lệch, có thể nói vi phạm đạo đức chức nghiệp cơ bản. Quý Chu Chu vẫn luôn cảm thấy, một người ngay cả đạo đức chức nghiệp cũng không có thì đừng nói chi những phẩm đức khác.
Tóm lại chính là không được.
Trong lòng Quý Chu Chu đưa ra định nghĩa với y tá nhỏ, nhưng không nói với Cố Quyện Thư, dù sao hai người bọn họ cũng ở đây vài ngày, rất nhanh sẽ rời khỏi, không cần thiết phân tích sự tình quá triệt để. Hơn nữa, lấy tính cách tự mình đa tình của Cố Quyện Thư hiện tại tới nói, nếu cô thật sự nói nhiều như vậy, nhất định anh cho rằng mình có gì đó với anh.
Quý Chu Chu nghĩ, trong lúc vô tình buông tiếng thở dài, Cố Quyện Thư bình tĩnh nhìn qua: "Than thở cái gì?"
"... Đột nhiên nghĩ đến lúc nãy vốn định đi mua dầu hoa hồng cho anh, kết quả gián đoạn một chút thì quên mất." Quý Chu Chu thuận miệng qua loa.
Cố Quyện Thư nhìn thoáng qua bình dịch treo trên đỉnh đầu cô, không nhanh không chậm nói một câu: "Không sao, chờ truyền dịch xong rồi nói."
"Ừ." Quý Chu Chu mới vừa gật gật đầu, nhịn không được ngáp một cái.
Cố Quyện Thư: "Em ngủ đi."
"Anh thì sao?" Quý Chu Chu theo bản năng hỏi, hỏi xong mới nhớ tới vừa rồi anh nói mình đau đến mức không ngủ được, không khỏi mím môi.
Quả nhiên, Cố Quyện Thư ẩn ẩn nhìn cô một cái, nhắm mắt lại thấp giọng nói: "Tôi đau quá, ngủ không được, nhưng mà tôi có thể nhắm mắt nghỉ ngơi với em."
"... Được, tôi ngủ một chút xíu, rất nhanh tỉnh dậy." Quý Chu Chu thật sự buồn ngủ, giãy giụa một lát vẫn là đồng ý. Chẳng qua, mỗi khi nhắm mắt lại thì dễ dàng nghĩ đến dáng vẻ đau đớn của Cố Quyện Thư, trong lòng bắt đầu khó chịu, căn bản là không có cách nào đi vào giấc ngủ.
10 phút sau, chiếc giường bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều. Cố Quyện Thư, người mà luôn miệng nói mình đau đến mức không ngủ được, đã hoàn toàn ngủ như chết rồi.
Quý Chu Chu: "Ha."
Thấy anh ngủ, Quý Chu Chu cũng rất mau chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến khi trời tối xuống, cô mới vì trong phòng có động tĩnh tỉnh lại. Mở to mắt nhìn xung quanh tối thui, trong lòng Quý Chu Chu lộp bộp một tiếng, vội vàng nhìn về phía bình dịch, kết quả cái bình vốn ở trên đầu nay đã không có, kim tiêm trên tay mình cũng không biết rút ra hồi nào.
Chợt bóng đèn sáng lên, Quý Chu Chu theo bản năng nheo đôi mắt lại, một hồi lâu mới thích ứng được, sau khi nhìn thấy Cố Quyện Thư ngồi ở cạnh giường, nhịn không được hỏi: "Anh dậy hồi nào?"