Sở An Nhan phát hiện nàng thật sự thua trong tay Lăng Giang.
Hết cách, chỉ có thể phái người tới chỗ Bất Ngữ thúc lấy thuốc giải, sau đó tự mình túc trực bên cạnh Lăng Giang.
Càng đáng sợ hơn là, phụ hoàng còn nhận sính lễ, còn phong nàng làm công chúa để nàng gả qua.
Lăng Giang cho bọn hắn uống canh mê hồn à?
Sở An Nhan nhìn thoáng qua cái còng tay, một bên còng khác đang ở cổ tay Lăng Giang…
Tên nam nhân này quá đáng sợ rồi.
Trước kia còn ước gì nàng thả hắn ra, hiện tại lại còng tay nàng vì sợ nàng bỏ chạy.
Sở An Nhan cử động tay, còng sắt phát ra tiếng kêu loảng xoảng. Ngay sau đó, bàn tay vốn đang nắm chặt, lại dùng sức kéo nàng qua.
“ Ngươi làm gì đấy! Ta không có chạy! ”
Sở An Nhan nhớ trước ngực Lăng Giang có vết thương chưa lành. Cho nên tay chỉ có thể chống lên người hắn. Cứ như vậy, khoảng cách hai người càng gần thêm.
Sở An Nhan giận trừng lớn con mắt, phát hiện sắc mặt hắn lúc này đỏ ửng. Đuôi mắt phiếm hồng, đáy mắt cất giấu sắc dục.
“ Công chúa, ta còn hạ một loại thuốc cho bản thân, chỉ có nàng mới có thể giải ”
Thanh âm Lăng Giang đầy mị hoặc, nhiệt độ cơ thể hắn khiến Sở An Nhan muốn chạy trốn.
Tên chó này vì muốn giữ nàng lại, còn dám hạ ba cái thứ mất dạy kia, quá đáng lắm rồi đấy!
Dám hạ cả mị dược, không phải là nghiện mị dược rồi đấy chứ?
Bóng ma lần trước vẫn còn, may mà lần này đỡ hơn chút.
Đến khi ngón tay nàng mỏi nhừ, tên chó này còn không chịu thả nàng!
Lăng Giang đem đầu vùi vào cổ nàng. Sở An Nhan chỉ muốn giơ chân đạp hắn. Nhưng lại cảm thấy cổ hơi ướt, sau đó Lăng Giang nhẹ giọng thì thào, “ An An, ta rất nhớ nàng…… ”
Sở An Nhan xúc động, hạ chân xuống đất.
Nhìn thái độ thành khẩn nhận sai của tên chó này, nên lần này tha cho hắn!
Thấy thái độ của Sở An Nhan dịu xuống. Lăng Giang nén cong khóe môi, trong mắt toàn là vui sướng vì mưu kế đã thành.
*
Bởi vì sính lễ đã đưa tới Sở quốc, Sở An Nhan cũng lâu rồi không về gặp phụ hoàng mẫu hậu. Năm đó mượn chuyện gải chết để tránh tai nạn. Hiện tại trở về tận hiếu.
Chỉ là tên chó này không chịu.
Mỗi ngàynđều sợ nàng một đi không trở lại, quấn lấy nàng không buông.
Sở An Nhan rất mệt mỏi. Cố tình mỗi lần như vậy, hắn đều bày ra bộ mặt đáng thương khiến nàng mềm lòng. Sau đó làm ra đủ mọi thứ…..
Cho nên một ngày nào đó, Sở An Nhan quyết định quay về Sở quốc thu dọn gia sản với ý định chạy trốn. Đi ra bên ngoài một thời gian rồi quay về làm hoàng hậu Đại Lăng quốc sau.
Trước hôm về, Sở An Nhan tới địa lao Đại Lăng quốc gặp Sở An Bình.
“ Ngươi chưa chết? ”. Sở An Bình nhìn thấy Sở An Nhan thì kinh ngạc trong nháy mắt. Năm đó chính ta nhìn thấy Sở An Nhan năm trong quan tài, sao có thể sống lại được?
Sau đó nàng ta nghĩ tới điều gì đó, cẩn thận nhìn Sở An Nhan, “ Kẻ câm lần trước ở khách điếm là ngươi? ”
“ Đúng vậy, là ta ”
Sở An Nhan thừa nhận. Ánh sáng địa lao có chút tối. Nàng nhìn bộ dạng hiện tại của Sở An Bình, nhất thời có chút trăm mối ngổn ngang.
Rõ ràng nàng ta mới là nữ chính của cuốn sách, vậy mà hiện tại lại rơi kết cục tù đày.
Nếu không phải nàng xuất hiện thay đổi cốt truyện, thì hiện tại người làm hoàng hậu của Lăng Giang chính là nàng ta, chỉ là……
“ Sở An Bình, năm ta sáu tuổi mộng du thiếu chút nữa ngã xuống hồ mất mạng, là ngươi làm? Huyễn hương hạ trên quần áo ta lần đó cũng là ngươi làm sao? Ngươi xúi giục Triệu Đình Đình phái người tới ám sát ta, hạ độc niết bàn…… ”. Sở An Nhan dừng lại một chút. Về sau nàng tra ra được rất nhiều chuyện, tuy rằng trong đó có cũng có chuyện do nàng suy đoán. Chẳng qua nàng không nghĩ tới, rõ ràng về sau nàng thật lòng đối xử tốt với Sở An Bình, vì sao nàng ta vẫn đối xử với nàng như vậy.
“ Ngươi hận ta như vậy sao? ”
“ Ha ha ha ha,, ngươi đều biết hết rồi thì còn chạy tới đây hỏi ta làm gì? Sở An Nhan, ta sao có thể không hận ngươi? Mẫu thân ngươi là đương kim hoàng hậu, mà mẫu thân ta lại cung nữ dùng thủ đoạn bò lên giường ”
“ Từ nhỏ ngươi nhận hết mọi sủng ái, mà ta lại bị người khác coi thường. Thậm chí ta còn là nơi để mẫu thân ta chút giận mắng chửi. Vì cớ gì tất cả đều là của ngươi mà không phải là của ta? ”
“ Chúng ta sinh ra không hề có quyền lựa chọn. Ngươi cảm thấy cái gì ngươi cũng không có. Vậy ngươi có biết trừ bỏ phụ hoàng mẫu hậu với tam ca, toàn bộ người trong hoàng cung đều thiên vị ngươi không? ”
“ Họ thích con người tri thư đạt lễ* của ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi lại chỉ biết lợi dụng bọn họ thôi sao? Sở An Bình, ngươi không có tình thân nhưng ngươi có tình hữu nghị, ngươi được muôn dân kính yêu ”
(*知書達禮 tri thư đạt lễ: con nhà tử tế, học rộng và cư xử đúng lễ nghi )
“ Ha hả, Sở An Nhan, ngươi không có được còn tới đây trách ta. Những kẻ đỏ đều là râu ria, hiện tại ngươi có được hết thảy, còn dám tới đây dạy đời ta? ”
“ Thật sự là chấp mê bất ngộ ”. Sở An Nhan có chút đau đầu. Nếu Sở An Bình còn xót lại chút thiện lương, thì nàng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
Trên người nàng sát nghiệt quá nặng, không biết đã có bao nhiêu người chết dưới tay nàng ta.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
“ Sao lại tới đây rồi? ”
Lăng Giang không biết đến từ khi nào, tay không an phận ôm lấy eo Sở An Nhan không bỏ.
Sở An Nhan cảm giác lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, tên chó này sao lại mò tới đây. Nhìn cái dáng vẻ dính người này đi, còn đâu dánh vẻ tổng tài Lăng Giang nữa?
“ Nơi này ẩm ướt không tốt cho thân thể, ngoan, về cùng ta ”
“ Sở An Nhan! Ngươi tới đây để nhục mạ ta đúng không! Rõ ràng lúc trước ngươi nói ngươi không thích Lăng Giang, muốn nhường hắn cho ta! Ngươi mới là kẻ tâm lừa đảo! ”