Nói trắng ra, chính là dự định tiến hành một cuộc bạo lực lạnh tập thể đối với Cảnh Bội.
Bởi vậy khi chương trình học bắt đầu, khi được yêu cầu người lại giống và học sinh bình thường hợp tác làm việc, họ đều sẽ từ chối hợp tác với Cảnh Bội, cho dù có dư ra nhiều người, họ cũng giơ cao tay nói: “Thầy, em không dám làm việc nhóm với bạn Long Cẩm, bạn ấy dựa vào điểm văn hóa để lên lớp, điểm lại giống thì không có điểm nào cả, cũng không học lại giống được bao lâu, em sợ. Em có thể đợi đến khi có chỗ trống rồi mới lên được không?”
Cảnh Bội lúc này cũng nói: “Em cũng rất lo lắng chuyện này, thưa thầy.”
Giáo viên cũng phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của học sinh, nếu Cảnh Bội cũng nói như vậy, thế nên đã trầm ngâm một lát, bèn đồng ý.
“Long Cẩm, bây giờ em hãy nhìn xung quanh, cảm thụ một chút nội tại của mình—— chính là ngọc rồng của em đang ở đâu. Để điều khiển sức mạnh của lại giống, điều đầu tiên là phải tìm ra nguồn gốc sức mạnh của nó.” Sau khi giáo viên nói một câu đó xong rồi đi dạy các học sinh khác.
Vì thế Cảnh Bội đứng ở bên ngoài quan sát, trong sân huấn luyện khí thế ngất trời, học sinh bên bộ phận bình thường, bất kể là nam hay nữ đều có cơ bụng, tất cả đều do huấn luyện quân sự mà ra, khiêng hỏa tiễn cũng có thể thoăn thoắt ngược xuôi, một số phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy, xuất quỷ nhập thần biến mất trước mắt rồi xuất hiện ở phía sau bạn học lại giống, tập kích vừa đến, đã dự đoán được như thể đột ngột xoay người, ném một quả bom.
Nhưng phần lớn bộ phận học sinh bình thường đều rơi vào thế hạ phong, nhất là khi đối mặt với đám người trên đỉnh kim tự tháp kia, thiếu chủ nhà họ Phượng mặc áo sơ mi đen, vừa chơi khôi Rubik vừa đối phó với cuộc tấn công của học sinh bình thường, đôi mắt dường như chưa từng rời khỏi Rubik, né tránh đòn công kích như mèo vờn chuột.
Đường Tiếu Tiếu đá bay đối thủ của mình.
Thậm chí còn có một bạn học nữ luôn ngủ gà ngủ gật, đôi mắt mệt mỏi rũ xuống, cơ thể nhẹ bẫng như tờ giấy, lắc lư trái phải theo đòn tấn công, cho đến khi đối phương mệt lả người thở hồng hộc không thể tấn công được nữa, cô ấy lập tức chạy xuống, nằm dài trên ghế, ngủ ngon lành.
Long Linh đang đối chiến với Chu Kiềm, người đã đặc biệt nghỉ học hôm nay để cho Long Linh thể diện, đối thủ Long Linh còn cố tình để Long Linh tấn công, đồng thời cung cấp thông tin chi tiết về cách đối phó với một số loại người lại giống, chẳng hạn như điểm tấn công gây sát thương cao nhất, v.v.
Long Linh lại có chút phân tâm, cô ta chú ý Long Cẩm, thấy cô đứng ngoài sân, có vẻ cô đơn tịch mịch lại xấu hổ, như một người không thuộc về nơi này, cảm thấy rất vui.
Làm sao đây? Các bạn bình thường không thèm để ý đến cô, những bạn học lại giống kiêu ngạo này cũng sẽ không chủ động tiếp cận cô, muốn tiến vào nhóm Phượng Y Liên là vô cùng khó khăn, không phải cứ là thiếu chủ nhà họ Long là sẽ tiến vào được.
Cô sẽ chủ động lấy lòng bọn họ ư? Như vậy cũng chỉ khiến họ xem thường hơn thôi, xui thì có thể bị coi là trò hề để họ trêu chọc.
Mà người lại giống ở dưới họ, cũng sẽ không quá nhiệt tình với cô vì nể mặt Chu Kiềm, thân phận của cô ở đâu, nếu cứ bám lấy thì lại càng không mất mặt, vậy phải làm sao bây giờ? Cuộc sống trường học sẽ không vui vẻ đâu.
Học sinh chuyển trường bình thường muốn hòa nhập vào tập thể lớp còn khó khăn, huống chi tình hình lớp họ lại phức tạp như vậy.
Long Linh cho rằng Cảnh Bội cô đơn tịch mịch, thực chất lại không quan tâm đến những thủ đoạn của bọn trẻ con này, thậm chí còn cảm thấy có chút ngây thơ buồn cười.
Cô chỉ là đang suy nghĩ chuyện tối hôm qua, hôm nay, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không chỉ là khách hàng tên là Đào Trạch sẽ tìm kiếm con gái mất tích của mình trong 20 năm như tối qua, mà còn rất nhiều người khác cũng có thể chấm dứt được chấp niệm của họ.
…
Đào Trạch đã hai đêm không chợp mắt, bởi vậy ngủ một giấc đến tận bảy giờ sáng hôm sau, thời gian chơi đêm tại quán net hết, chủ quán đến gọi mới tỉnh giấc.