Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 59

Trước Sau

break

Bọn họ ở bí cảnh Nam Sơn chưa đầy nửa tháng, giữa chừng thì Pháp Sầm và Dư Liên Liên có việc nên đã cáo biệt, trong nhóm chỉ còn Thẩm Uẩn, Tạ Đạo Lan và Lạc Ninh. Tuy không gặp được cơ duyên đặc biệt gì, nhưng đã thuận lợi tìm được lối ra, cũng xem như đặt một dấu chấm hoàn hảo để kết thúc chuyến hành trình này.

Giống với đợt huấn luyện đệ tử trước đó, vừa ra khỏi bí cảnh, Tạ Đạo Lan đã rời đi trước. Thẩm Uẩn không yên tâm về Lạc Ninh, nên tự mình dẫn nàng về hiệu thuốc.

Lạc Ninh về tới hiệu thuốc, vừa thấy bóng dáng Lạc Oánh, nàng đã không nhịn được mà rơi nước mắt. Nàng nhào vào lòng tỷ tỷ, khóc oà lên.

Lạc Oánh vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng không buồn không vui như cũ xưa nay, nàng dịu dàng vuốt tóc Lạc Ninh, rồi một lúc lâu sau, nàng thở dài.

Lạc Ninh hoang mang hỏi: “Tỷ tỷ ơi… sau này… nên làm sao bây giờ?”

Lạc Oánh nói: “Làm nghề y cứu người là số mệnh trời định cho ta. Dù phải tốn bao nhiêu thời gian, ta cũng sẽ cố gắng hết sức xây dựng lại y trang.”

Giọng nói kiên định và nét mặt bình thản của nàng, dường như đã xua tan sương mù trong lòng Lạc Ninh.

“Vâng.” Lạc Ninh lau nước mắt, từ từ mỉm cười: “Đến lúc đó, chúng ta sẽ trồng thật nhiều cây và hoa trên Lan Sơn…”

Thẩm Uẩn đứng bên cạnh lẳng lặng nghe trong chốc lát, thấy bọn họ như vậy thì hoàn toàn yên tâm.

Chỉ cần vẫn luôn tiến về phía trước là tốt rồi.

Hắn vốn định cáo từ ngay bây giờ luôn, nhưng cả Lạc Ninh và Lạc Oánh đều lấy lý do trời đã tối, muốn mời hắn ở lại một đêm.

Thẩm Uẩn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn từ chối.

Trước khi đi, Lạc Oánh bảo Lạc Ninh tránh mặt, nàng đứng ngoài cửa nói chuyện riêng vài câu với hắn.

“Thẩm đạo hữu, ta nghe nói ngươi là đệ tử của Tạ kiếm tiên.” Dưới ánh đèn lồng mờ ảo trước cửa hiệu thuốc, sắc mặt nàng có phần nhợt nhạt: “Độc tố của Huyết Châu Ngọc không thể áp chế chỉ nhờ vào kinh thư Bắc Phật Tàng. Ta có đơn thuốc này, làm phiền ngươi tiện tay giao cho Tạ kiếm tiên, có lẽ nó sẽ giúp tạm thời giảm bớt đau đớn.”

Thẩm Uẩn nhận lấy đơn thuốc, kinh ngạc nhìn nàng.

“Ngươi…” Hắn do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi thẳng ra: “Không hận y à?”

Lạc Oánh cười xòa, xoay người đi vào trong hiệu thuốc.

Sau đó, cánh cửa gỗ trước mắt Thẩm Uẩn chầm chậm khép lại.

Có cái chuông bạc treo trên cửa, toả sáng dưới ánh trăng.

Thẩm Uẩn quay đầu lại, nhìn về phía Lan Sơn.

Dưới ánh trăng, ngọn núi ấy biến thành một bóng dáng đen như mực.

Nhiều năm về trước, nơi đó là biển hoa nở rộ. Dưới gốc cây đào, có một thiếu nữ đưa một viên đan dược cho một chàng trai đến tìm thầy trị bệnh.

Nhiều năm về sau, trong y trang đó chảy đầy máu tươi, chàng trai đó chừa cho thiếu nữ kia một con đường sống.

Đơn thuốc này mới được viết ra không bao lâu, hắn thấy mực chưa khô. Từng nét chữ đều vô cùng đẹp.

Viết ra một đơn thuốc giúp hung thủ giết cha mẹ mình giảm bớt đau đớn, nếu như hắn đọc được tình tiết này trong ŧıểυ thuyết, chắc chắn sẽ nghĩ: Lại thêm một kẻ thánh mẫu.

Tuy nhiên, sau khi biết được đầu đuôi câu chuyện, hắn không thể nào gắn hai chữ “thánh mẫu” đầy nông cạn này lên người Lạc Oánh.

Ân oán khúc mắc, ai đúng ai sai, người ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được.

Hắn nhanh chóng đi từ Nam ra Bắc. Cuối cùng cũng về Hương Tuyết Các trước khi mặt trời mọc.

Trên bầu trời chỉ còn ánh sao lấp lánh.

Ở Hương Tuyết Các, như thường lệ, có một gian phòng vẫn còn ánh nến soi tỏ.

Thẩm Uẩn bước đi trên con đường nhỏ, vừa ngẩng lên đã thấy bóng dáng gầy gò bên cửa sổ.

Tạ Đạo Lan đúng là đang chờ hắn…

Vào trong phòng, hắn thấy y đã ngủ gật bên cửa sổ, cuộn giấy trong tay đã rơi vãi đầy đất, nghiên mực trên bàn thì còn đầy mực. Hình như y định viết thư, nhưng nhìn quanh một vòng lại không tìm được cây bút nào.

Thẩm Uẩn ngồi xổm xuống, nhặt từng tờ giấy lên, thoáng thấy nội dung trên đó, hình như là kinh Phật, hắn cũng chỉ đọc thầm hai câu mà đã cảm thấy đầu óc minh mẫn hẳn ra, cảm giác buồn bực trong lòng cũng biến mất tăm.

Cái này rất có ích.

Nghĩ thêm một chút, Thẩm Uẩn ngay lập tức đoán được, đây có lẽ là Bắc Phật Tàng, một trong bốn báu vật quý giá nhất.

Bọn họ chỉ mới xa nhau một lát, mà y đã phải dùng đến Bắc Phật Tàng. Ác linh trong cơ thể Tạ Đạo Lan đã nghiêm trọng đến mức đó rồi sao?

Thẩm Uẩn xếp kinh thư lại cho gọn gàng, rồi bế Tạ Đạo Lan lên, đi vào phòng ngủ.

Lúc hắn đang giúp Tạ Đạo Lan cởi quần áo, thì y chậm rãi mở mắt ra.

Cái tay Thẩm Uẩn đặt lên đai lưng của y chỉ khựng lại trong nháy mắt, rồi thản nhiên tiếp tục động tác, đến khi trên người y chỉ còn một lớp áo trong màu trắng như tuyết, thì Thẩm Uẩn mới thò lại gần, hôn lên mắt y: “Sư phụ, có phải ngài lại đau nữa rồi không?”

Tạ Đạo Lan cụp mắt: “Ừm.”

Thẩm Uẩn nói: “Trước khi ta tạm biệt bọn họ, Lạc Oánh cô nương đã đưa ta một đơn thuốc, nói là có thể giúp tạm thời giảm bớt đau đớn. Ngày mai ta đi bốc thuốc về nấu cho ngài, thử xem có hiệu quả không.”

Tạ Đạo Lan gật đầu.

Thẩm Uẩn bế y lên giường, đắp chăn kỹ càng, rồi mới bắt đầu cởi quần áo của chính mình: “Ta đi tắm, một lát nữa quay lại. Nếu sư phụ mệt mỏi thì ngủ trước đi.”

Tạ Đạo Lan nhìn bóng lưng hắn rời đi, từ từ dời mắt qua nhìn giá cắm nến ở đầu giường, rồi lại nhìn cái chăn mềm mại đang đắp trên người mình.

Trong lòng y chợt bối rối: Hoá ra những hành động săn sóc tỉ mỉ này, tất cả đều không liên quan gì đến “thích” ư?

Vậy mình rốt cuộc có địa vị gì trong lòng Thẩm Uẩn?

Lúc nãy thật ra y không ngủ, mà chỉ dùng kinh thư Bắc Phật Tàng để thử lòng Thẩm Uẩn. Nếu Thẩm Uẩn không thích y, nhưng vẫn ở lại bên cạnh y, vậy tức là hắn cần lợi dụng y để đạt được thứ gì đó.

Nhưng mà, Thẩm Uẩn thoạt nhìn chẳng có hứng thú gì với Bắc Phật Tàng cả.

Tạ Đạo Lan nghĩ, mình chỉ có những báu vật này, ngoài ra thì chẳng còn gì nữa, cơ thể thì dị dạng, tâm hồn thì chán ngắt, về cơ bản là không có một chút sức hấp dẫn nào.

Thẩm Uẩn không thích y là chuyện bình thường, nhưng nếu không thích, cũng không thèm muốn báu vật, vậy thì hắn ở lại bên cạnh y để làm gì?

Chẳng lẽ là vì thương hại y?

Lúc Tạ Đạo Lan đang suy nghĩ miên man, thì Thẩm Uẩn đã quay về phòng ngủ.

Hắn cũng chỉ mặc áo trong, trên người còn vương chút hơi lạnh từ bên ngoài. Hắn chui vào ổ chăn, nắm lấy tay Tạ Đạo Lan, cười: “Bên ngoài lạnh lắm, có phải sắp đến mùa đông rồi không nhỉ? Ta ở kiếm tông lâu như vậy, hình như đây là lần đầu tiên trải qua mùa đông.”

Tạ Đạo Lan trở mình, quay lại đối mặt với Thẩm Uẩn, ánh nến mạ lên người, làm đường nét của thiếu niên trông càng mềm mại hơn, dưới đêm tuyết rét lạnh này thế mà lại có vẻ ấm áp. Y nói: “Thẩm Uẩn.”

“Hửm?”

“Vì sao lúc trước ngươi lại cứu ta?”

Vấn đề này, Tạ Đạo Lan đã từng hỏi một lần, nhưng khi đó Thẩm Uẩn chỉ cười ha ha cho qua chuyện. Bây giờ hắn không biết tại sao Tạ Đạo Lan bất chợt hỏi lại lần nữa, cũng không biết dụng ý của y, cho nên không kịp nghĩ ra câu trả lời thích hợp.

Giọng nói của Tạ Đạo Lan rất nhẹ: “Có phải vì thương hại ta không?”

Thẩm Uẩn bật cười, thổi tắt nến, ôm chặt Tạ Đạo Lan vào lòng mình: “Sư phụ cảm thấy ta là một kẻ thích thương hại người khác sao?”

Không phải.

Tạ Đạo Lan từng cho rằng đồ đệ này của mình là người tốt bụng giàu lòng trắc ẩn, nhưng sau thời gian dài ở cùng nhau, y mới phát hiện, Thẩm Uẩn chỉ dịu dàng với một mình y, còn với người khác thì luôn lạnh nhạt xa cách.

Y lại hỏi: “Vậy thì vì sao chứ?”

Thẩm Uẩn cười: “Không vì sao cả, ta đâu thể trơ mắt nhìn ngài chết được.”

Nếu chỉ vì không muốn thấy y chết, thì cũng đâu cần làm nhiều chuyện như vậy. Nhưng Thẩm Uẩn không chỉ dùng miệng đút thức ăn cho y, cẩn thận lau người cho y, mà thậm chí còn chăm sóc cả việc ŧıểυ tiện của y.

Khi đó Thẩm Uẩn chỉ là một tên ăn mày hai bàn tay trắng, nhưng vẫn dám dùng chút tiền để dành ít ỏi của hắn, đi mua thuốc cho y uống, mua thịt cho y ăn.

Ở quán trọ, Thẩm Uẩn lần đầu tiên ôm y, hôn y, dùng môi lưỡi của hắn đem đến cho y trải nghiệm vui sướиɠ đến cực hạn mà trước giờ y chưa từng biết đến.

Ở thành Vấn Hà, Thẩm Uẩn không màng nguy hiểm dùng Huyết Châu Ngọc cứu y, sau đó còn ôm y vào lòng trong lúc cảm xúc y mất khống chế.

Còn có rất nhiều chuyện khác nữa.

Với những hiểu biết về cách đối nhân xử thế của Tạ Đạo Lan, y không tài nào lý giải nổi suy nghĩ của Thẩm Uẩn. Trong lòng càng loạn, y càng bất an và hụt hẫng, cảm thấy vô cùng sợ hãi, vừa muốn rời xa người bên cạnh mình, vừa muốn nhích lại gần hắn, tham lam hưởng thụ hơi ấm từ vòng ôm của hắn.

Cuối cùng, Tạ Đạo Lan vẫn chịu thua trước khát vọng muốn lại gần hắn.

Y giơ tay ôm cổ Thẩm Uẩn, dán đôi môi của mình lên.

Thẩm Uẩn bất ngờ trước sự chủ động của y, vừa hôn đáp lại, vừa vuốt ve cơ thể y cách một lớp vải dệt mỏng manh, sau đó thấp giọng hỏi: “Nghĩ gì mà lại hỏi chuyện này?”

Tạ Đạo Lan không trả lời, bàn tay y chui vào áo trong của hắn, mơn trớn lên cơ bụng săn chắc của hắn, rồi dời xuống phía dưới cầm lấy gậy thịt vẫn còn mềm của hắn.

“Sư phụ…” Thẩm Uẩn cười bất đắc dĩ: “Chỉ làm nhẹ một lần thôi, được không?”

Tạ Đạo Lan ậm ừ đồng ý, thế là thiếu niên cởi hết quần áo trên người y, bàn tay có vết chai do luyện kiếm xoa xoa lên hai cái núm nhỏ trên ngực y. Cơ thể y đã quen với tìиɧ ɖu͙© nên chẳng mấy chốc là có phản ứng.

Nữ huyệt vốn khép chặt bấy giờ hơi hơi hé mở, lộ ra cánh hoa và âm vật đỏ mọng. Miệng huyệt mềm mại, non mềm nhiều nước, vốn đã không cần nới rộng hay bôi trơn nữa.

Thẩm Uẩn chỉ đơn giản vuốt ve dạo đầu cho y thôi mà gậy thịt cũng đã cương cứng. Hắn trở mình đè lên người Tạ Đạo Lan, thấp giọng hỏi: “Muốn ta làm từ phía trước hay phía sau?”

Tạ Đạo Lan đã động tình, sự tiếp xúc thân thể này đem lại cho y cảm giác an toàn tuyệt đối, khi nghe hắn hỏi thì y không chút do dự đáp: “Phía trước.”

Ngón tay Thẩm Uẩn đã sờ đến âʍ ɦộ của y, chuẩn bị tách hai cánh hoa ra để thăm dò bên trong, thì đột ngột khựng lại.

“Sư phụ.” Hắn nói: “Hôm nay vẫn nên dùng phía sau đi.”

Phía dưới của Tạ Đạo Lan đã nước chảy thành sông rồi, cực kỳ ham muốn, sao có thể đồng ý với hắn: “Phía trước… Muốn hơn mà…”

Thẩm Uẩn thầm chửi thề trong lòng, bất chấp tất cả đút ngón tay vào nữ huyệt ướt át.

Ngón cái hắn mài lên âm vật, làm cho Tạ Đạo Lan rêи ɾỉ lớn hơn.

Lúc trước xuất tinh vào trong nhiều lần như vậy mà cũng không “trúng thưởng”, lần này hắn không xuất vào thì chắc là không sao đâu.

Thẩm Uẩn đương nhiên biết, dù không xuất vào trong thì vẫn có khả năng “trúng thưởng”. Giờ phút này hắn mới hiểu được tầm quan trọng của “áo mưa”. Hắn rút ngón tay ra, gậy thịt bồi hồi quanh miệng huyệt, nhưng vẫn không cắm vào.

Nhớ đến đám trẻ ranh quậy phá trong nhà họ hàng mình, Thẩm Uẩn vô cùng nhức đầu.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn thúc giục của Tạ Đạo Lan, hắn dứt khoát đẩy hông về phía trước, gậy thịt cắm vào, làm chất nhầy dư thừa ở âʍ đa͙σ “ục ục” tràn ra ngoài.

Cái huyệt non nớt này là do một tay hắn dạy dỗ, nó biết rõ phải làm thế nào để hầu hạ thứ thô dài dưới háng hắn. Trước đó Thẩm Uẩn còn rối rắm tới lui, nhưng một khi đã cắm vào thì chẳng nhớ được gì nữa, hắn bóp eo Tạ Đạo Lan nhấc lên, hì hục cᏂị©Ꮒ vào phát ra tiếng “bạch bạch bạch”.

Tạ Đạo Lan bị nhấc eo lên, nửa thân mình lơ lửng trên cao, y kẹp chặt lấy gậy thịt của Thẩm Uẩn, bụng dưới nhức mỏi. Gậy thịt của hắn mỗi lần tiến tới sẽ nhắm chuẩn vào chỗ thoải mái nhất trong người y, làm cho nhục huyệt ngứa ngáy không ngừng mυ"ŧ mát gậy thịt đầy gân xanh. Dưới từng đợt sóng tình và kɧoáı ©ảʍ như thế, y chỉ cảm thấy từ thân thể đến trái tim đều thuộc về cái người đang tuỳ ý rong ruổi trên cơ thể mình vào lúc này.

Âm vật và môi âʍ ɦộ đều bị ngón tay thô to gắp lấy, tuỳ ý chơi đùa, hết nhéo rồi đến xoa, rồi lại ác ý kéo dãn ra. Mà gậy thịt phía trước cũng không được buông tha, khe nhỏ trên quy đầu bị xoa đến nỗi sắp sưng lên, có chất dịch liên tục rỉ ra ngoài.

Gậy thịt cương cứng của Tạ Đạo Lan bị áp lên phần bụng dưới, nên y mới có thể nhìn rõ cảnh tượng âm vật nhỏ nhắn đáng thương của mình bị hai ngón tay Thẩm Uẩn nhéo chặt rồi kéo dãn ra.

kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cơ thể và từ thị giác làm y vô thức co chặt nhục huyệt của mình, thế nên càng khiến âʍ đa͙σ cảm nhận rõ ràng kɧoáı ©ảʍ khi gậy thịt đang điên cuồng ra vào bên trong nó.

Thân thể trắng như tuyết đã ướt đẫm mồ hôi, trở nên ửng hồng.

Thẩm Uẩn đã hạ quyết tâm phải nhanh chóng làm Tạ Đạo Lan thoả mãn, nên hắn dồn hết sức lực vào dưới háng, đồng thời kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiều bộ phận khác trên người y. Chẳng mấy chốc, cái huyệt non mềm đang bao bọc gậy thịt hắn đã liên tục co rút, từng dòng chất lỏng ấm áp trào ra, tưới lên quy đầu hắn, làm hắn sướиɠ đến nỗi da đầu tê dại.

Thẩm Uẩn dù có quên mất tên mình thì vẫn nhớ rõ không thể xuất tinh vào bên trong, cho nên động tác hắn chậm lại, thong thả ra vào cái huyệt non vừa chặt khít vừa ấm nóng kia, kéo dài kɧoáı ©ảʍ cho Tạ Đạo Lan, đợi thân thể của y thả lỏng thì hắn mới rút ra, qua loa tuốt thêm vài cái, rồi xuất ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc màu trắng nóng hổi lên thân thể ửng hồng của thanh niên.

Sau khi lau sạch sơ qua cho cả hai, Thẩm Uẩn đã mệt rã rời, ôm Tạ Đạo Lan, để y gối đầu lên cánh tay mình. Tay hắn đặt lên phần bụng dưới của y, xoa xoa theo hình tròn nhẹ nhàng mát xa cho y, rồi cứ vậy mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tạ Đạo Lan biết, Thẩm Uẩn làm vậy là vì hắn nhớ rõ lời y nói lần trước, rằng sau khi làʍ t̠ìиɦ xong thì bụng sẽ hơi khó chịu.

Thật ra, lúc nãy khi Thẩm Uẩn do dự và chần chừ, y đã nhận ra rồi.

Thẩm Uẩn không thích y, cũng không muốn có con với y.

Nhưng hắn lại tốt với y như vậy, nhớ rõ mỗi một lời y từng nói.

Trái tim y như một miếng bọt biển, nó đã bị vắt cạn máu, trở nên nhăn nheo khô quắt.

Còn ác linh trong cơ thể y, vì cảm xúc hiện tại của y mà lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Tạ Đạo Lan nhích lại gần Thẩm Uẩn, nép sát vào người hắn, nhưng cả đêm vẫn không ngủ được.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc