Sau Khi Xuyên Sách, Ta Chỉ Muốn Ôm Đùi Trùm Phản Diện

Chương 57

Trước Sau

break

Thẩm Uẩn rời đi vội vàng đến mức Pháp Sầm không thể nào yên tâm được, vì vậy, cậu ta dặn dò Dư Liên Liên chờ tại chỗ, sau đó tự mình ngự kiếm bay về phía sơn môn.

Không ngoa khi nói rằng ác danh của Tạ Đạo Lan đã truyền khắp Tu Giới, đã có quá nhiều người chết dưới tay y. Trong khoảng thời gian đó, chỉ có Bắc Sơn là gió êm sóng lặng, còn những nơi khác thì nói là xác chết khắp nơi, máu chảy dòng cũng không quá lời.

Hiện tại bỏ qua mọi chuyện. Chỉ cần hai sự kiện giết Khổ Thiền thiền sư và đốt y trang Hạnh Lâm đã đủ để y trở thành một đại ma đầu khét tiếng trong Tu Giới.

Mà đại ma đầu kia vậy mà lại nhìn trúng Thẩm Uẩn.

Pháp Sầm biết Thẩm Uẩn không có ý gì cậu ta, thế nhưng với thân phận bạn bè thì cậu ta cũng không thể để đại ma đầu kia ức hiếp Thẩm Uẩn được.

Cửa y trang vắng tanh, không có lấy một bóng người.

Pháp Sầm thu kiếm lại, ngẩn người một lúc, bỗng nhiên nghe được tiếng sột soạt vang lên từ rừng cây phía bên kia, cậu ta không hề nghĩ ngợi gì mà bước qua đó.

Cậu ta đẩy cành lá sang một bên, tầm mắt nhìn rõ ràng cảnh tượng cách đó không xa, cả người Pháp Sầm cứng đờ tại chỗ, không cử động chút nào.

Dưới gốc cây, Thẩm Uẩn thản nhiên dựa người vào thân cây, bộ đồ trắng tùy ý ném loạn xung quanh.

Mà Tạ Đạo Lan thì quỳ gối bên chân hắn, trong tay là gậy thịt thô dài, thâm tím, chiếc lưỡi đỏ mọng liếʍ mυ"ŧ từ trên xuống dọc theo những đường gân xanh trên gậy thịt, lúc sau lại ngồi dậy, há miệng nuốt trọn gậy thịt vào trong miệng, hai má phồng lên, thỉnh thoảng lại co rút, hiển nhiên là đang ra sức liến mυ"ŧ khối thịt kia đầy mạnh bạo.

Nước bọt chảy dọc theo khóe môi y rơi xuống, Tạ Đạo Lan lại không hề để ý dáng vẻ của mình chít nào, còn dùng tay vuốt ve phần không còn lại không được nuốt vào, động tác vô cùng thành tạo, chắc chắn đã từng nếm qua thân thể của thiếu niên kia.

Được mỹ nhân hầu hạ như vậy, sức mặt Thẩm Uẩn chỉ hơi ửng đỏ lên, ngón tay đan vào mái tóc của Tạ Đạo Lan, khẽ mấp máy môi, nói cái gì đó.

Pháp Sầm đọc theo khẩu hình liền biết hắn vừa nới: “Sư phụ, bú sâu hơn đi.”

Tạ Đạo Lan cúi đầu theo lời hắn, nuốt lấy vào sâu bên trong cổ họng mình.

Pháp Sầm như bị sét đánh, cậu ta nhận ra mọi chuyện căn bản không như cậu ta đã nghĩ, thậm chí, ở tình huống này, Thẩm Uẩn mới là người dẫn dắt.

Cậu ta muốn cử động, nhưng cơ thể lại giống như bị đóng đinh, cậu ta lặng lẽ núp sau gốc cây nhìn một màn đông cung sống này.

Thứ đồ kia của Thẩm Uẩn thật sự rất lớn, Tạ Đạo Lan cố gắng nuốt sâu vào trong họng cũng chỉ có thể nuốt được một hai phần, dù vậy nhưng y cũng đã cố hết sức, ngay cả yết hầu cũng bị đẩy lên.

liếʍ mυ"ŧ được một lúc, Thẩm Uẩn liền nói Tạ Đạo Lan đứng lên.

Đai lưng được cởi bỏ, từng kiện quần áo trên y dần rơi xuống, để lộ làn da mịn màng, trắng như tuyết. Cặp mông săn chắc bị một bàn tay to lớn bóp lấy, nhào nặn được một lúc, hắn tách mông y ra, ngón tay men theo khe hở đâm sâu vào bên trong.

Ngón tay Thẩm Uẩn vừa mới chuyển động vài cái mà mặt Tạ Đạo Lan đã đỏ bừng lên, hiển nhiên đã bị hắn làm cho chỗ kia vô cùng thoải mái, cả cơ thể y dựa vào lồng ngực của Thẩm Uẩn, hai chân ngày càng mở rộng hơn.

Thẩm Uẩn cúi đầu hôn lên mí mắt y, hắn rút ngón tay ra, sau đó nâng một vào bên trong, chậm rãi chôn sâu vào giữa hai chân Tạ Đạo Lan.

Đồ vật thô to như thế, vậy mà lại có thể đâm sâu vào trong cơ thể y.

Tạ Đạo Lan khẽ cau mày, sắc mặt lộ ra vẻ đau đớn, nhưng lại khó nén được sự thỏa mãn.

Cả mặt Pháp Sầm ửng đỏ, không rõ trong lòng đang cảm thấy sốc hay là loại cảm giác gì khác.

Mặc do thanh danh của Tạ Đạo Lan có như thế nào đi chăng nữa thì thực lực cường đại của y ở Tu Giới đều không ai có thể phủ nhận được, một người có địa vị cao như vậy lại có thể bằng lòng nằm dưới hầu hạ một người đàn ông khác. Dùng miệng phục vụ cho hắn, thậm chí còn chủ động mở rộng hai chân…

Lúc này Pháp Sầm rốt cuộc cũng nhận ra suy đoán của cậu ta về đôi thầy trò này ngay từ đầu đã hoàn toàn là sai.

Hai người cách đó không xa bắt đầu hành động, cậu ta như mới tỉnh dậy từ một giấc mơ, sau đó vội vàng rời đi với khuôn mặt đỏ bừng.

Pháp Sầm bước đi vội vàng cho nên không chú ý đến Tạ Đạo Lan sau khi cậu ta quay người rời đi, đột nhiên nhìn về phía cậu ta đi.

Khóe môi để lộ một nụ cười mỉa mai, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Thẩm Uẩn hoàn toàn không biết chuyện mờ ám vừa xảy ra sau lưng hắn, hắn ôm lấy cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Tạ Đạo Lan, gậy thịt bắn hết tinh hoa vào bên trong nữ huyệt mềm mại, ẩm ướt của y, nhưng rất nhanh lại cương cứng.

Lần thứ hai làʍ t̠ìиɦ mới là lúc Thẩm Uẩn thực sự hưng phấn nhất, gậy thịt thậm chí còn cứng hơn và trướng to hơn lần đầu tiên, mà Tạ Đạo Lan vừa mới bắn ra một lần, toàn thân trở nên mềm nhũn, chỉ có thể để hắn tùy ý hành động.

Thẩm Uẩn có thể cảm nhận được rõ ràng chất lỏng nóng hổi đang trào ra từ nơi giao hợp của hai người, khiến chân hắn ướt đẫm, lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tạ Đạo Lan, ánh mắt y mê man, cánh mũi đổ đầy mồ hôi, y bị cơn động tình làm cho không còn một chút sức lực nào, mà hắn lại thúc mạnh vào sâu bên trong tử ©υиɠ non mềm.

“A…” Tạ Đạo Lan nhẹ nhàng rêи ɾỉ: “Thẩm Uẩn… Ưm… Sâu quá…”

“Nhưng sư phụ lại thích ta cᏂị©Ꮒ ngài như vậy mà.” Thẩm Uẩn hôn lên thái dương ướt đẫm mồ hôi của y: “Lỗ nhỏ của ngài cắn ta thật chặt.”

Tạ Đạo Lan cảm nhận được gậy thịt vùi giữa tử ©υиɠ của y lại càng lớn hơn, miệng lỗ mẫn cảm bị ma sát khiến cả người y run lên, y duỗi tay xuống vuốt ve gậy thịt kẹp giữa hai người, nheo mắt nói: “Ta thích… nhưng mà lớn quá, ngươi làm ta như vậy, có lẽ chỗ đó của ta sẽ rất khó chịu đến mấy ngày mất…”

Câu cuối cùng y thốt ra vừa có phần oán trách nhưng lại có vẻ giống như đang làm nũng hơn.

Thẩm Uẩn sắp xuất tinh, hắn vuốt loạn cơ thể trong lồng ngực mình, tốc độ chuyển động của hông lại càng tăng nhanh, tiếng giao hợp “bạch bạch” không ngừng vang lên bên tai: “Nếu như có cảm thấy khó chịu thì nói với ta, ta sẽ xoa giúp ngài…”

Lỗ nhỏ mềm mại bị hắn làm đến nỗi không thể khép lại, vách thịt lỏng lẻo mυ"ŧ lấy gậy thịt của hắn, âʍ ɦộ hoàn toàn biến thành hình dáng thứ kia của hắn. Khác với sự chặt chẽ của xử nữ, lỗ nhỏ mềm mại kia càng làm lại càng cảm thấy thoải mái.

Thẩm Uẩn ôm Tạ Đạo Lan ngày càng chặt hơn, đầu óc bị du͙© vọиɠ nhấn chìm, hoàn toàn quên mất những gì hắn vừa làm, hắn tìm kiếm cánh môi của y, đầu lưỡi luồn vào khuấy loạn bên trong khuôn miệng của y.

Lúc sau lại càng dùng sức hơn, hàm răng nhọn cắm vào môi Tạ Đạo Lan, mùi máu tươi thanh ngọt thoáng chốc đã lan khắp khoang miệng. Thẩm Uẩn nhìn dáng vẻ đau đớn của y, dùng lưỡi liếʍ sạch vết máu kia đi.

“Sư phụ.”

Hắn như là muốn hét lên một tiếng, Tạ Đạo Lan nghe được liền ngước mắt lên, giọng nói khàn khàn không rõ ràng vì du͙© vọиɠ: “Ta là…”

Một dòng máu nóng trào dâng trong lòng Thẩm Uẩn, hắn nhéo mông Tạ Đạo Lan, dùng hông thúc mạnh lên, nghe được âm thanh mất khống chế của y phát ra, nơi giao hợp lại càng phun ra nhiều dịch nóng ra, thấm ướt đẫm chỗ quần áo hắn chưa cởi hết.

Cơ thể trong lồng ngực hắn bỗng cứng đờ lại, chiếc cổ thon dài ngẩng lên, những giọt mồ hôi nhỏ bé từ từ lăn xuống. Thẩm Uẩn biết y sắp đạt cao trào liền giã mạnh vào bên trong, chỉ hận không thể đút cả tinh hoàn của bản thân vào bên trong. Hắn vùi khuôn mặt tuấn tú, ướt đẫm mồ hôi vào hõm cổ của người trong ngực, không bao lâu sau liền thở gấp mà bắn hết ra.

Thẩm Uẩn hơi ngừng lại một chút rồi mới rút đồ vật kia của hắn ra.

Sau đó tắm rửa sạch sẽ, mặc lại quần áo và chỉnh đốn lại, chuyện này hắn đã làm vô cùng thuần thục.

Tạ Đạo Lan dựa vào trong lòng ngực hắn, nheo mắt lại, cả người để lộ sự lười biếng sau trận hoan ái, y nhẹ nhàng túm lấy vạt áo của Thẩm Uẩn: “Vẫn còn giận sao?”

Thẩm Uẩn ngẩn ra một lúc rồi bật cười, chẳng qua là nụ cười lúc này lại mang vài phần cảm xúc phức tạp, khác với nụ cười đơn thuần lúc trước.

Hắn lắc đầu.

Tạ Đạo Lan cảm thấy hắn vẫn còn chưa nguôi giận: “Chuyện đó… Là ta làm không đúng, ta bảo đảm với ngươi, về sau sẽ không làm vậy nữa.”

Thẩm Uẩn nắm lấy tay y, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta không giận.” Hắn lại hỏi y: “Ngài ở lại đây có được không?”

Tạ Đạo Lan gật đầu: “Không có ai nhận ra ta. Mà cho dù bọn họ có nhận ra thì cũng có sao đâu chứ?”

Y không hề mất đi tu vi, nhưng chỉ có thể để mặc người khác tàn sát đại sư huynh của Bắc Sơn Kiếm Tông. Có bảo bối ở trong tay, mặc dù tu vi của y bị Kim Đan trấn áp nhưng vẫn có thể dễ dàng vượt cấp giết người.

Thẩm uẩn như nhớ đến cái gì đó, hắn rũ mắt: “Nghe nói cảm giác khi Huyết Châu Ngọc phát tác rất khó chịu, tại sao sư phụ chưa từng nói cho ta biết dù chỉ một lần?”

Tạ Đạo Lan lại nói: “Chỉ là chút đau đớn thôi mà, không có gì hết.”

Không có gì hết sao?

Ngay cả bảo bối Nam Bắc Phật Tàng cũng không thể trấn áp được sát khí, tâm trí vẫn bị nỗi sợ ăn mòn từng chút một thì sao có thể chỉ là một chút đau đớn được.

Nhưng Tạ Đạo Lan lại không nói gì.

Khu thử thuốc kia giống như địa ngục trần gian, vậy mà y vẫn có thể bình tĩnh được, bình tĩnh giống như là đang kể lại chuyện của người khác.

Từng tình tiết khác nhau trong cuốn sách dần hiện lên trong đầu hắn từng chút một.

Khi đọc cuốn ŧıểυ thuyết đó, Thẩm Uẩn cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy trùm phản diện này rất lợi hại, thế nhưng lại vô cùng độc ác và tàn nhẫn, y coi mạng người như cỏ rác, người như vậy dù có quyền cao đến đâu thì cũng không có được một cái chết tốt đẹp.

Hiện tại xuyên thành nhân vật trong cuốn sách này, hắn mới nhận ra mọi chuyện thật sự không đơn giản và phiến diện như vậy.

Thẩm Uẩn bỗng nhiên cau mày, hắn nắm tay Tạ Đạo Lan càng chặt hơn.

“Sư phụ” Hắn nói: “Người không cần phải nhẫn nại trước mặt ta.”

Tạ Đạo Lan lại cười: “Những gì ta nói đều ta sự thật. Chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy đau đớn.”

Cảm giác sắc bén kỳ lạ kia lại một lần nữa xuất hiện. Lần này, Thẩm Uẩn không để lộ bất cứ manh mối nào, sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn dẫn Tạ Đạo Lan đến gặp đám người Lạc Ninh.

Có bông sen trắng Dư Liên Liên an ủi, cảm xúc của Lạc Ninh đã ổn định hơn rất nhiều, chỉ là hốc mắt vẫn đỏ hoe, cả người giống như mất hồn, vẻ mặt vô cùng bối rối.

Nhìn thấy có một người đàn ông xa lạ, lạnh lùng đi theo sau Thẩm Uẩn, nàng lau nước mắt: “Vị này là ai?”

“Y là đạo hữu Tạ Lan đến từ Đông Sơn Thanh Lăng Các.” Thẩm Uẩn tiếp tục sử dụng lời nói dối của Tạ Đạo Lan khi trước: “Bình tĩnh tại chưa?”

Lạc Ninh nức nở gật đầu: “Đã ổn hơn nhiều rồi…”

Dư Liên Liên còn nhớ rõ Tạ Đạo Lan, mỉm cười chào hỏi: “Tạ đạo hữu, đã lâu không gặp.”

Tạ Đạo Lan lười quan tâm, nhưng cũng không thể quá lạnh nhạt, liền gật đầu với nàng.

Năm người cùng lên đường với những dòng suy nghĩ khác nhau trong lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc