Thẩm Uẩn trở lại đội ngũ, đương nhiên bị đám đệ tử hỏi han ân cần một phen.
Tam sư tỷ của Pháp Sầm cũng nhíu mày: “Không biết tông chủ gọi ngươi qua để làm gì?”
Thẩm Uẩn không cần nghĩ cũng biết là vì sao, hắn cười một cái, hỏi: “Hương Tuyết Các là nơi thế nào?”
“Là nơi tông chủ từng ở khi còn trong môn.”
Người nói chuyện là Ân Hiểu Đường.
Đệ tử và trưởng lão trên quảng trường đã tốp năm tốp ba tan đi. Trong lòng bọn họ cũng không để ý tới tông môn đổi chủ sự, cho dù có lo lắng thì phần lớn đều là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn và trưởng lão đều có bộ dáng rất bình tĩnh.
Bồng Đức Tán Nhân và Thanh Hòa ngày nào cũng bế quan, vừa không thu đồ đệ cũng mặc kệ sự đời, vài thập niên cũng không thấy được bóng bọn họ là chuyện bình thường. Chuyện lớn nhỏ trong môn, trước nay đều chia cho các vị trưởng lão xử lý.
Bởi vậy, dù bọn họ có chết thì cũng không ảnh hưởng gì tới Bắc Sơn Kiếm Tông. Các đệ tử trong môn chỉ có khái niệm mơ hồ với hai người kia, cùng lắm là có chút cảm tình sùng kính, chút cảm tình này cũng phần lớn là đối với vị trí tông chủ.
Đổi một người khác tới ngồi trên vị trí này cũng không có gì khác nhau.
Phẫn uẫn và phản cảm nhất định vẫn có nhưng sẽ không có ai nói ra. Chỉ cần Tạ Đạo Lan không xuống tay với bọn họ, bọn họ cũng sẽ không chủ động đi chọc trùm phản diện này.
Chỉ có Thẩm Uẩn là không hiểu sao lại được chỉ đích danh làm đệ tử thân truyền, căn bản là bị tai bay vạ gió.
Ân Hiểu Đường nhìn Thẩm Uẩn, bất đắc dĩ nói: “Đến lúc đó ta đưa ngươi đi đi, cũng không biết y định làm cái gì, tóm lại nếu có chỗ cần hỗ trợ thì cứ nói với ta, không cần khách sáo.”
Thẩm Uẩn hành lễ với nàng, khách sáo nói cảm ơn.
Buổi chiều sau khi giờ dạy học kết thúc, ta đúng hẹn tới Hương Tuyết Các.
Pháp Sầm dù thế nào cũng phải đi theo hắn, nói thẳng ra là không yên lòng, từ xa nhìn một caí thôi cũng được.
Thẩm Uẩn không cản được cậu ta, nghĩ thầm trách không được người này ở trong sách có nhiều suất diễn như vậy, hóa ra là vừa nhiệt tình lại hảo tâm.
Hương Tuyết Các nghe tên thì phong nhã, lại là nơi đại sư huynh trong tông từng ở lại, Thẩm Uẩn vốn tưởng rằng hoàn cảnh sẽ không kém lắm, vậy mà vừa tới nơi này, ngay cả ngọn nũi cũng trụi lủi, trong núi yên tĩnh đến muốn mạng, cái gì cũng không có, chỉ có đá lởm chởm, giữa núi đá mọc ra mấy cây tùng kỳ quái.
Tuyến ngàn năm không đổi, làm cho cả ngọn núi đều bị bao phủ trong một mảnh xám trắng, không trung cũng âm trầm, làm cho nơi này thoạt nhìn càng thêm hoang vắng.
Trên đỉnh núi, một cái gác mái sẫm mày, đây chính là Hương Tuyết Các.
Hóa ra là vậy nên mới gọi là Hương Tuyết Các, nơi này cũng chỉ có tuyết.
Thẩm Uẩn nhìn ngọn núi này hai lần đã cảm thấy không thoải mái. Vậy mà Tạ Đạo Lan đã ở nơi đây hơn trăm năm.
Thực sự quá cô độc.
Lúc này, Pháp Sầm bỗng nhiên nói: “Nếu không thì ta đi cùng ngươi.”
Thẩm Uẩn cười nói: “Không cần, ngươi vẫn nên chuẩn bị cho Đệ tử đi lịch luyện ngày mai đi.”
Ước chừng là nghĩ tới ngày mai bắt đầu, Thẩm Uẩn sẽ rời khỏi tông môn, không cần phải tiếp tục đối mặt với tông chủ mới hỉ nộ vô thường kia nữa, vẻ mặt của Ân Hiểu Đường và Pháp Sầm cũng tốt hơn không ít.
Cậu ta nói: “Được rồi, ngay mai ta chờ ngươi dưới chân núi.”
Thẩm Uẩn gật đầu với cậu ta, đi về phía Hương Tuyết Các.
Thềm đá chênh vênh, đá lởm chởm, quanh co khúc khuỷu thông về lầu các ở nơi cao nhất.
Thẩm Uẩn đẩy cửa ra, Tạ Đạo Lan ngồi trên ghế mây, chống má, không biết đang suy tư cái gì.
Y nhìn thấy Thẩm Uẩn, vẻ mặt hơi hòa hoãn lại: “Lên lớp xong rồi?”
Nói xong, ngón tay đặt trên tay vịn ghế mây ngoắc một cái: “Lại đây. Biết vừa rồi có Bạch Nhung trưởng lão tới đây nói đỡ cho ngươi không? Ngươi mới ở nơi này bao lâu mà đã được nhiều người thích như vậy rồi.”
Thẩm Uẩn đi tới trước, Tạ Đạo Lan đứng lên từ trên ghế, không động cũng không nói lời nào, chỉ dùng một đôi mắt thẳng tắp nhìn hắn. Thẩm Uẩn ôm eo y, xoay người, mình ngồi lên trên ghế, để Tạ Đạo Lan ngồi lên đùi mình.
Tạ Đạo Lan cong môi, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt Thẩm Uẩn.
Đây là lần thứ hai y cười trước mặt Thẩm Uẩn.
Không thể không thừa nhận, trùm phản diện này cười lên thật sự rất đẹp.
Thẩm Uẩn nói: “Không phải ta được nhiều người thích, chỉ là các trưởng lão...” Hắn vốn định nói là các trưởng lão đều là người tốt lại đột nhiên nhớ tới khi Tạ Đạo Lan tứ cố vô thân, không có người nào vươn tay ra cứu giúp y, những lời này lại bị hắn nuốt ngược vào, ngược lại bất chấp tất cả nói: “Đúng vậy, là mị lực nhân cách của đồ đệ quá cao.”
Độ cong khóe môi Tạ Đạo Lan tăng lên, y dựa trên vai Thẩm Uẩn: “Ngày mai là đệ tử đi lịch luyện, ta cũng sẽ đi.”
?!
Đệ tử đi lịch luyện nhìn tên đoán nghĩa, là để rèn luyện đệ tử, thực lực trùm phản diện này, người nào cũng bị y đánh bại trong mười chiêu, sao lại đi tham gia náo nhiệt này?
Quan trọng hơn là, thông qua những lời này mà Thẩm Uẩn không khỏi hoài nghi, không phải là Tạ Đạo Lan muốn đi theo mình chứ....
Vẫn luôn bị hạn chế thật sự quá đau khổ. Chẳng qua cũng coi như do hắn tự tạo nghiệt, ai bảo trước kia lúc Tạ Đạo Lan rời đi hắn lại đắc ý vênh váo, năm lần bảy lượt dùng ‘nhớ y’ và ‘thương y’ linh tinh để kiếm cà độ thiện cảm chứ?
Đệ tử đi lịch luyện vừa đi là ít cũng phải nửa tháng, Tạ Đạo Lan sẽ đuổi kịp là chuyện rất hiển nhiên.
Tạ Đạo Lan thấy hắn trầm mặc, độ cong khóe môi cứng đờ: “Ngươi không muốn?”
“Muốn chứ.” Thẩm Uẩn hoàn hồn, rất tự nhiên đổi chút bực bội lộ ra trên mặt thành lo lắng: “Không phải chia lìa với sư phụ, ta đương nhiên vui vẻ rồi. Chỉ là lo lắng với tu vi hiện giờ của sư phụ, tùy tiện gia nhập sẽ bị người lên án.”
“Ta còn sợ mấy lời nói nhảm đó sao?” Tạ Đạo Lan hừ nhẹ một tiếng, đầu ngón tay chọc chọc trước ngực hắn: “Yên tâm đi, ta đã hỏi thăm rồi, lần đệ tử đi lịch luyện này, người của Bắc Sơn thật sự quá ít cho nên người của Đông Sơn cũng sẽ tới đây, đến lúc đó, ta tùy ý ngụy trang thân phận và bề ngoài chút là có thể đi cùng ngươi.”
Dừng một chút lại nói: “Ngươi mới vào Tu Giới, một mình ra ngoài rèn luyện, ta không yên lòng.”
Thẩm Uẩn nói: “Không phải còn có những đệ tử khác sao?”
Tạ Đạo Lan sâu kín nhìn hắn một cái: “Chính là vì còn có những đệ tử khác nên ta mới càng không yên lòng.”
Thấy y nói đúng lý hợp tình như thế, Thẩm Uẩn không khỏi bật cười.
Số lần làm nhiều, hiện giờ Tạ Đạo Lan đã có thể cởi mở hơn, lời vừa nói xong thì quấn lên hôn môi Thẩm Uẩn, y phục cởi ra từng lớp một, cẳng chân thon dài trắng như tuyết quấn chặt lên eo Thẩm Uẩn.
Cho dù là con lừa thồ hàng cũng phải có chút thời gian nghỉ ngơi chứ.
Trong lòng Thẩm Uẩn vừa phỉ nhổ vừa nâng mông Tạ Đạo Lan lên, lôi ra gậy thịt trong y phục mình, quy đầu đâm đâm vài cái, thuật lợi cắm vào âʍ đa͙σ chặt nóng.
Tạ Đạo Lan chậm rãi ngồi xuống, huyệt thịt mềm mại thuận theo nuốt gậy thịt cực lớn, quy đầu cứng rắn ở tư thế này như thế muốn đâm vào dạ dày y. Trên trán y chảy ra từng giọt mồ hôi: “... Ưm... Sâu quá...”
Thẩm Uẩn nói: “Không sâu, lần nào sư phụ cũng có thể ăn hết mà.”
Nói xong, hơi động eo, gậy thịt thật dài quấy lên trong thân thể, biên độ thực nhẹ nhưng dù là biên độ nhẹ thì khi đối với nơi mẫn cảm yếu ớt này cũng sẽ bị phóng đại vô số lần.
Y phục Thẩm Uẩn nhanh chóng bị thấm ướt, tất cả đều là nước chảy ra từ ŧıểυ huyệt Tạ Đạo Lan.
Vất vả lắm mới thích ứng được vật cứng trong bụng nhỏ, y lại không chịu được động tác dịu dàng nhưng đầy ý xấu của đồ đệ, thúc dục nhanh lên, rồi y chống tay vịn hai bên sườn, cưỡi trên gậy thịt chủ động đong đưa mông.
Quả thực dâm đáng không chịu được.
Thẩm Uẩn mừng rỡ không cần tự mình xuất lực, bàn tay đặt sau eo Tạ Đạo Lan, dùng môi lưỡi an ủi hai đầu vυ" tròn vo trước ngực y.
Chưa động được bao lâu, eo Tạ Đạo Lan đã mềm nhũn, lúc mông ngồi xuống, không cẩn thận mất sức, làm cho gậy thịt trực tiếp chọc tới tử ©υиɠ, cả người y run rẩy, âʍ đa͙σ phun nước, nước trào ra.
Thẩm Uẩn ôm thân thể mềm như bông của y, cũng bị xoắn đến mức đầy đầu mồ hôi: “Sư phụ, phòng ngủ ở đâu?”
Tạ Đạo Lan phun nước, sức lực giơ tay chỉ cũng không có, hạ mi mắt, nhìn thoáng qua lầu hai.
Thẩm Uẩn liền nói: “Sư phụ, ôm chặt ta.” Nói xong thì ôm y đứng lên, vẫn duy trì tư thế cắm vào, từng bước một đi lên lầu.
Mỗi bước đi, gậy thịt sẽ thúc vào trong huyệt thịt và tử ©υиɠ vừa đạt cực khoái.
Chờ tới phòng ngủ, Tạ Đạo Lan được đặt lên giường, thân dưới đã rối tinh rối mù, gậy thịt phía trước không biết đã bắn tinh khi nào, nữ huyệt đã hoàn toàn mềm, mở lỗ nhỏ, nước ướt át dính dính chảy đầy mông.
Thẩm Uẩn rút gậy thịt ra, lật ngược người y lại, lại tiến vào từ sau lưng. Tới tới lui lui đâm thúc, trứng dái no đủ đánh trên mông thịt, phát ra tiếng vang trầm đục.
Thân thể trùm phản diện thật sự bị hắn làm chín, một cái gậy thịt thô dài như vậy cũng có thể nuốt rất nhẹ nhàng, mỗi một tấc bên trong huyệt đều nhiệt tình ngoan ngoãn phục vụ hắn, tận cùng bên trong vách trong tuyệt không thể tả, tựa như một bí cảnh đào nguyên, mỗi lần có thể mυ"ŧ tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ gậy thịt của hắn ra.
Lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. tϊиɧ ɖϊ©h͙ thiếu niên vừa nồng lại vừa nhiều, một giọt cũng không sót tưới vào trong tử ©υиɠ sư phụ.
Tạ Đạo Lan ghé vào gối đầu, hai mắt thất thần, nước bọt từ khóe môi tràn ra làm ướt gối.
Sau đó, y cảm giác được môi Thẩm Uẩn nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn nhẹ như lông chim trên xương sống y.
Đó là nơi Kiếm Cốt của y.
Từng bị kiếm lạnh băng không lưu tình chút nào đào ra, hiện giờ lại được trân trọng hôn lên.
Tạ Đạo Lan trở tay nắm lấy tay bên eo mình: “...Thêm một lần nữa đi.”
Thiếu niên sau lưng cứng lại trong chớp mắt, chẳng qua rất nhanh sau đó, thứ đồ chôn trong huyệt thịt y lại cứng lên, thịt huyệt mềm xốp bị căng tới tê dại.
Lần một lần nữa thọc vào rút ra, Tạ Đạo Lan phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, ôm chăn rêи ɾỉ.
=
Ngoài Hương Tuyết Các --- ---
Pháp Sầm đã đi rất xa, lại nửa đường thay đổi chủ ý, nói với Ân Hiểu Đường: “Sư phụ, ta vẫn không yên lòng.”
Ân Hiểu Đường nhìn cậu ta một cái: “Ngươi có cái gì mà không yên lòng? Không phải ngày mai sẽ gặp được sao.”
“Nhưng...” Pháp Sầm cắn môi dưới. “Sư phụ, trước đó ta vô tình mở được một quyển sách trong Tàng Thư Các, bên trên nói, chỉ cần có được ba bộ Kiếm Cốt là có thể mở ra chí bảo trước nay chưa người nào gặp qua: Thiên Cơ Các, đúng vậy không? Tông chủ y là người mang Kiếm Cốt, ta lo Thẩm Uẩn...”
Sắc mặt Ân Hiểu Đường bỗng nhiên trầm xuống, nàng nhìn Pháp Sầm: “Bắc Sơn Kiếm Tông Tàng Thư Các chưa bao giờ có loại thư tịch này, ta càng chưa bao giờ nghe qua chuyện này. Pháp Sầm, không thể nói bậy.”
Pháp Sầm ngẩn ra, nhấp môi rồi nói: “... Vâng, sư phụ.”