Nhiếp Hy Nhã và hệ thống lại nói về cốt truyện, cô biết được thân thế của nguyên chủ.
Nguyên chủ là con ngoài dã thú, năm cô 4 tuổi được đưa về nhà họ Nhiếp, bị bắt nạt khắp nơi khiến nguyên chủ có tính cách lầm lì. Do nguyên chủ không nghe lời, không hòa hợp với người nhà, năm nguyên chủ 18 tuổi bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta đã thuê một căn phòng ở bên ngoài, cũng chính là căn phòng Nhiếp Hy Nhã ở hiện nay, một căn có một phòng ngủ một phòng khách ở tiểu khu cũ, thiếu không ít đồ gia dụng, còn rất cũ kỹ.
Sau khi Nhiếp Hy Nhã biết thân thế của nguyên chủ thì nổi hứng muốn đi gặp nam chính.
“Không được, ký chủ, người phải đi theo cốt truyện.” 14601 từ chối thẳng thừng.
“Ta đeo khẩu trang, đeo kính râm, che đậy một chút thì sẽ không ai có thể nhận ra.” Nhiếp Hy Nhã vẫn muốn đi xem Diệp Vũ Trạch trông như thế nào, một mặt là kích động, một mặt là lo lắng. Kích động là do cô được sống lại, lo lắng là vì cô không biết đối tượng mình phải công lược trông như thế nào.
Bị Nhiếp Hy Nhã lải nhải nửa ngày, 14501 cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Ký chủ, nam chính ở thư viện, người nhất định không thể có qua lại trước với anh ta.”
“Được.” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì đeo sẵn kính và khẩu trang, nhanh chóng đi tới thư viện.
Sau khi ngồi xuống ở một nơi trong góc, Nhiếp Hy Nhã bắt đầu nhìn xung quanh, cô lập tức bị một nam sinh mặc sơ mi trắng thu hút. Nam sinh cúi đầu đọc sách, rất lạnh lùng, giống như xung quanh đều là núi băng, nhưng anh ở dưới ánh nắng vẫn rất thu hút ánh nhìn, khiến người khác không thể rời mắt.
Diệp Vũ Trạch đang đọc sách thì nghe thấy giọng nói kỳ ảo truyền vào tai anh.
[Anh ta chính là Diệp Vũ Trạch à?]
[Nhìn thoáng cái là biết anh ta thuộc tuýp đẹp trai nhất trong đám đông.”
[Trai đẹp không thể mặc sơ mi trắng, khiến người khác thích quá!]
[Sau này mình sẽ yêu đương với người như này à, hạnh phúc thật đấy! Mình muốn dùng mạng đổi lấy mối tình với trai đẹp quá…]
14601: “...”
Diệp Vũ Trạch: “...”
Hệ thống thế nào cũng không ngờ Nhiếp Hy Nhã lại mê trai như vậy.
Diệp Vũ Trạch nhìn một vòng thì nhìn thấy một người đeo kính râm và khẩu trang cứ nhìn mình, rất là khả nghi.
Đồng thời, Diệp Vũ Trạch còn thấy kỳ lạ, những người khác trong thư viện hình như không nghe thấy mấy câu vừa rồi, nhưng sao anh lại nghe thấy, mà anh cảm thấy mấy câu đó không giống kiểu đang nói chuyện bình thường mà cảm giác rất kỳ ảo.
Diệp Vũ Trạch dứt khoát gấp sách lại, xách cặp đi ra khỏi thư viện.
Nhiếp Hy Nhã lập tức cũng đi theo ra ngoài.
14601 nói: “Ký chủ, thấy người rồi, chúng ta có thể về rồi.”
“Xem thêm chút nữa.” Nhiếp Hy Nhã cảm thấy cô mới tới thì người đi mất nên có hơi tiếc, vốn cô muốn ngắm thêm một chút nhưng lại phát hiện Diệp Vũ Trạch không thấy đâu nữa.
“Bỏ đi, không thấy người đâu nữa.” Nhiếp Hy Nhã nói với hệ thống: “Chúng ta về nhà thôi.”
Cô vừa nói xong, người vừa quay lại thì đụng vào một lồng ngực rắn chắc.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì chiếc kính râm đã bị người trước mắt tháo ra.
[Sao Diệp Vũ Trạch lại ở đằng sau mình? Lẽ nào anh ta bám theo mình?”
Diệp Vũ Trạch thấy người trước mặt không nói gì, nhưng lại có thể nghe được giọng của cô, anh lập tức càng thấy kỳ lạ.
“Anh làm gì?” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì muốn giãy ra, cô không thể lộ mặt!
Nhìn đôi mắt trong veo của nữ sinh, Diệp Vũ Trạch cảm thấy cô chắc không có ý xấu, ít nhất nghe mấy câu vừa rồi, anh đánh giá cô nhiều nhất chỉ là thiếu nữ trung học.
“Là cô đang đi theo tôi, có chuyện gì sao?” Diệp Vũ Trạch hừ lạnh một tiếng.
[Không có chuyện gì hết, tôi chỉ muốn biết anh thích kiểu nữ sinh như nào, chị đại lạnh lùng, cô gái ngoan ngoãn hay dạng loli đáng yêu, tôi dễ tạo hình tượng!]
“Không có, vừa khéo, tôi đi ngang qua… hờ hờ…” Nhiếp Hy Nhã nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Diệp Vũ Trạch rõ ràng không thả cô đi một cách dễ dàng như vậy, anh trực tiếp kéo cánh tay phải của Nhiếp Hy Nhã, muốn gỡ khẩu trang xem mặt cô.
[Đù! Bây giờ tôi không thể gặp anh!]
[Tôi chỉ tới xem thử bạn trai tương lai của tôi thôi!]