3 ngày sau vân thiếu đang gánh nước để cho vào thùng trong bếp thì yên nhiên tưới hoa ở bên cạnh quay sang nói:
“ Vân ca ca.”
“ Hôm nay là tết nguyên tiêu rồi, không biết lam tỷ tỷ mang quà gì cho chúng ta ha.”
Vân thiếu lúc này mới nhận ra hôm nay là tết nguyên tiêu vì từ lúc xuyên không tới đây y không xem lịch.
Lúc này vân thiếu mới ấp úng nói:
“ vậy sao.”
“ta dạo này không… không để ý đến lịch lắm.”
Yên nhiên phì cười nói:
“ vân ca ca lúc nào cũng như vậy chả để ý bên ngoài ra sao cả.”
Vân thiếu cười trừ nói:
“ Vậy sau này ta sẽ để ý hơn.”
Yên nhiên quay đi tưới hoa nhưng lại vừa cười vừa nói thầm:
“ Nếu vậy thì tốt.”
Một lúc sau vân thiếu vừa gánh nước xong yên nhiên liền hớn hở mang cho y một chú bướm màu đỏ rực nói:
“ Vân ca ca đẹp không.”
Vân thiếu kinh ngạc cúi đầu xuống để nhìn rõ hơn, y như bị thu hút nói:
“ Muội dùng tay để bắt nó ư.”
yên nhiên tự hào nói:
“ Nó tự đậu vào tay muội đấy.”
Vân thiếu không khỏi kinh ngạc chỉ tay về phía chú bướm sau đó nghiên đầu sang nói:
“ Vậy nó không chạy sao.”
“ lạ thật.”
Khi tay y sắp chạm đến chú bướm thì chú bướm đó lại cất cánh bay đi.
Vân thiếu ngỡ ngàng đưa tay ra định túm lại chú bướm.
“ ơ …từ từ đã ta còn chưa được sờ cánh của ngươi mà.”
Y nhìn chú bướm bay đi với vẻ hối tiếc. ngay lúc đó đằng y vang lên tiếng nói:
“ nó thấy ngươi là người không tốt đẹp gì, lên mới không muốn cho ngươi chạm vào đó.”
Y và yên nhiên liền quay ra đằng sau thì ra là vương uyên và trường ca ở đằng sau.
Vân thiếu ngước mặt lên nói:
“ hừ…Ta không tốt đẹp thì vài ngày trước đã không lấy bụi ra khỏi mắt cho người rồi.”
“ đáng lẽ lúc đó ta lên để cho ngươi mù mắt cho rồi.”
Trường ca cáu gắt chỉ tay vào vân thiếu nói:
“ ngươi… hỗn xược.”
Yên nhiên chắn trước mặt vân thiếu
Nói:
“ Ngươi muốn làm gì.”
Trường ca thấy thế liền lấy tay chắn trước mặt lùi về sau vài bước nói:
“ngươi định làm gì.”
trường ca rất sợ yên nhiên, lúc trước cô bé còn chưa đánh hắn phát nào thì hắn đã tự xin thua và tự nguyện bị trói.
Thấy thế vương uyên liền vội nói:
“ thật xin lỗi vân công tử, người của ta hơi nóng tính.”
Vân thiếu trợn mắt lên nghĩ thầm:
“ Tên này hôm nay được phát phiếu bé ngoan à.”
“ thật là… giả tạo.”
vương uyên thấy vân thiếu ở đằng sau yên nhiên trợn mắt lên vẻ mặt khinh thường, làm hắn phát cáu nhưng rồi lại nhịn xuống, dù gì hôm nay cũng là ngày tốt không nên gây chuyện.
Hắn ho để lấy giọng nói:
“ Hôm nay là tết nguyên tiêu không biết vân công tử có rảnh không.”
“ Có thể đến viện của ta chơi.”
Vân thiếu quay mặt đi nói:
“ Xin lỗi ta rất bận.”
Vương uyên:
“…”
Hắn không nói gì chỉ cười ngượng nhưng tay đã lắm chặt thành nắm đấm.
Trường ca đang định nói thì bị ánh mắt như đao của yên nhiên chặn lại.
ngay lúc đó lạc lam đi chợ về khi đến gần nhà bếp thì liền gọi to:
“ yên nhiên, vân thiếu ra đây xem tỷ mua gì cho hai đứa này.”
Vân thiếu và yên nhiên thấy thế thì không thèm để ý đến trường ca và vương uyên nữa liền đẩy bọn họ ra và chạy về phía lạc lam:
Vừa chạy ra chỗ lạc lam thì hai
người liền nôn nóng hỏi:
“ tỷ mua quà gì cho bọn ta vậy.”
lạc lam liền lấy trong giỏ ra hai bộ y phục màu đỏ nói:
“ Cho đệ và yên nhiên này.”
Vân thiếu đưa cho yên nhiên bộ yy phục của tiểu cô nương, yên nhiên vui vẻ nhận lấy nói:
“ Oa đẹp quá đúng màu muội thích luôn.”
Vân thiếu nhìn bộ y phục của mình hơi thắc mắc nói:
“ Sao lại màu đỏ??? “
Yên nhiên liền nghiêng người sang nói:
“ Không phải vân ca ca rất thích màu đỏ sao???”
Vân thiếu liền hoảng sợ nghĩ:
“ chết rồi mình đang ở trong cơ thể vân thiếu mà!!!”
Vân thiếu ấp úng chớp mắt liên tục nói:
“ Ta…ta bây giờ không còn thích màu đỏ… nữa rồi. “
Lạc lam không hỏi thêm nhưng ánh mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc nói:
“ Vậy đệ thích màu gì.”
Vân thiếu thấy như đã được cho qua nhanh nhẹn nói:
“ đệ thích màu trắng.”
Yên nhiên thấy thế ngạc nhiên nói:
“ Sao lúc trước huynh nói là ghét màu trắng mà???”
Vân thiếu bị câu nói này làm cho cứng họng mặt tái mét nghĩ thầm:
“ đệt cái đéo gì vậy.”
“ quả này đúng là toang thật rồi.”
Lạc lam liền nói:
“ đệ không thích màu đỏ thì thôi để ta đi đổi màu trắng cho đệ.”
“ Vậy để ta đi đổi.”
Vân thiếu liền ôm bộ y phục đó nói:
“ Không cần đâu, thế thì phiền tỷ quá “
lạc lam liền xoa đầu y nói:
“ không phiền đâu ta cũng đang định đi vì quên mất mua ít nấm.”
Vân thiếu lúc này mới chịu đưa cho lạc lam nói:
“ Vậy phiền tỷ rồi.”
Lạc lam đưa cho vân thiếu cái giỏ nói:
“ đệ mang cái giỏ này vào bên trong bếp còn yên nhiên vào bếp lấy cho tỷ cái giỏ mới.”
lúc này trường ca và vương uyên đang đứng ở cửa nhà bếp nghe hết cuộc trò chuyện. Vương uyên không nói gì nhưng hắn đã bắt đầu khẳng định rất chắc chắn ý kiến của mình là đúng nhưng vẫn không nói với ai kể cả trường ca:
“ Hắn không phải vân thiếu. “
Hắn nghĩ thầm:
“ đúng là không uổng công, mấy ngày nay tốn biết bao công sức đi ra vào viện và chạm mặt với hắn.”
Lạc lam thấy thế liền nói:
“ Thái tử nếu như tối nay rảnh có thể đến viện của ta ăn tối.”