Thím Thúy Hoa kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Tô.
Rõ ràng không ngờ cô sẽ hỏi câu này.
Tô Tiểu Tô nhìn ánh mắt của thím Thúy Hoa, cũng có chút khó hiểu.
"Tiểu Tô, cô không biết à?"
"Tôi biết gì ư?"
"Cô thật sự không biết Trương Đại Thắng là ai à?"
Tô Tiểu Tô: "..."
Thím Thúy Hoa nhìn dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của Tô Tiểu Tô, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
"Trời đất ơi, cười chết mất. Tiểu Tô à! Trương Đại Thắng chính là trưởng thôn đó, hóa ra cô không biết à!" Thím Thúy Hoa cười đến suýt hụt hơi.
5 giây trôi qua.
10 giây trôi qua.
...
Tô Tiểu Tô xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ chui xuống.
"Thím!"
"Được rồi, được rồi, tôi không cười nữa."
Nếu bờ vai của bà ta không run run thì cô đã tin rồi.
Một buổi sáng trôi qua trong công việc đồng áng bận rộn!
Tiếng chuông tan làm vang lên, mọi người thu dọn nông cụ về nhà ăn cơm.
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ gặp nhau giữa đường, cô chào Lâm Vũ một tiếng rồi đi về phía trụ sở thôn.
Vì trưởng thôn chính là Trương Đại Thắng, vậy thì càng dễ giải quyết.
Giải quyết xong vụ này, biết đâu sau này còn có chỗ dựa.
Cho dù trưởng thôn không giúp mình, nể mặt mẹ ông ta, ông ta cũng sẽ không giúp người khác tính kế mình.
Đến trụ sở thôn, vừa hay trưởng thôn vẫn chưa đi.
Tô Tiểu Tô gõ vào cánh cửa gỗ đang mở.
"Trưởng thôn, tôi là Tô Tiểu Tô, tôi tìm chú có chút việc."
Trưởng thôn ngẩng đầu nhìn cô, nói: "Vào đi, cô tìm tôi có việc gì?"
Chính xác mà nói không phải tôi tìm chú, mà là mẹ già của chú tìm chú.
Mở đầu thế này không ổn!
Mẹ chú bảo chú chuẩn bị đồ cúng để tiễn bà ấy lên đường.
Cô sợ bị ăn đòn!
Tôi thấy hồn ma của mẹ chú rồi, bà ấy nhờ tôi chuyển lời.
Tuyên truyền mê tín dị đoan, cô sợ bị bắt.
Chuyện này, khó giải quyết đây!
Trưởng thôn nhìn cô bé mang vẻ mặt rối rắm trước mặt, bèn đặt bút xuống.
"Thanh niên trí thức Tô, cô có việc gì cứ nói thẳng, nếu gặp khó khăn trong cuộc sống, đại đội sẽ tìm cách giải quyết cho cô."
Haiz, cũng không thể dồn con bé này vào đường cùng được.
Nếu thật sự không làm nổi việc đồng áng, hay là cho đi cắt cỏ lợn cùng bọn trẻ vậy!
Lỡ xảy ra án mạng, ông ta cũng không gánh nổi.
Tô Tiểu Tô nhanh chóng liếc nhìn trưởng thôn: "Đây là chú bảo tôi nói đấy nhé!"
"Cô nói đi!"
Trưởng thôn ngồi thẳng người.
"Bà cụ nhà chú nhờ tôi chuyển lời cho hai anh em chú."
Tô Tiểu Tô hắng giọng, chống nạnh mắng: "Hay lắm, hai đứa con bất hiếu chúng mày, bà đây vừa làm cha vừa làm mẹ, nhịn ăn nhịn uống để nuôi chúng mày khôn lớn.”
“Dù là lúc đói kém, ăn rau dại, gặm vỏ cây cũng nhường cho chúng mày ăn trước.”
“Kết quả là bà đây rơi xuống giếng chết đuối, chúng mày chỉ muốn dùng một cái bánh bột ngô với mấy quả trứng gà để đuổi bà đây đi à.”
“Nói cho chúng mày biết, mơ đi!”
“Bà đây muốn ăn thịt, ăn thật nhiều thịt, không chỉ bây giờ mà sau này lễ tết bà đây cũng phải được ăn. Hai đứa con bất hiếu chúng mày mà dám không đồng ý, bà đây sẽ trừng chết chúng mày mỗi ngày."
Tô Tiểu Tô thu lại khí thế, chờ trưởng thôn lên tiếng.
Trưởng thôn: "..."
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Miệng của trưởng thôn hơi há, đồng tử giãn ra, dáng vẻ như bị đả kích nặng, hồi lâu không hoàn hồn.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Trong văn phòng im phăng phắc.
"Bà ấy ở dưới giếng, nếu chú không tin, tối nay tôi gọi bà ấy lên, hai người nói chuyện nhé?" Tô Tiểu Tô không chắc chắn hỏi.
"Loảng xoảng!"
Trưởng thôn bất cẩn ngã cả người lẫn ghế xuống đất.
"Trưởng thôn?"
Tô Tiểu Tô giật mình, vội vàng tiến lên định đỡ trưởng thôn.
"Cô đừng qua đây!"
Trưởng thôn hét lớn, luống cuống đứng dậy từ dưới đất, tránh xa Tô Tiểu Tô.
Ý gì đây?
Tô Tiểu Tô đảo mắt, nếu không phải vì nhiệm vụ, cô mới chẳng thèm quan tâm đến chuyện vớ vẩn này.
Trưởng thôn nhìn Tô Tiểu Tô như nhìn quái vật, rồi lại nghĩ đến những giấc mơ mấy năm nay.
Ông ta thường mơ thấy mẹ mình, trong mơ bà lão cứ lườm nguýt ông ta.
Ông ta kể chuyện này cho em trai, không ngờ cậu em trai cũng thường xuyên mơ thấy mẹ.
Họ vẫn luôn cho rằng mẹ ở dưới đó không yên tâm về hai anh em nên mới báo mộng.
Lườm nguýt hai anh em, chắc là chê bọn họ không có tiền đồ.
Mấy năm sau, không còn ai nhắc lại chuyện này nữa, dù sao thì nhà nước cũng cấm mấy trò mê tín dị đoan.
Ông ta là trưởng thôn, tư tưởng phải tiến bộ chứ!