Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 33: Mọi người đã đến đông đủ

Trước Sau

break

"Những chuyện khác tôi cũng không nói nhiều nữa. Các thanh niên trí thức mới có gì không hiểu có thể đến tìm tôi hoặc tìm trưởng thôn. Chỉ cần mọi người chăm chỉ kiếm công điểm thì ở đây sẽ không lo bị đói.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên các người mới đến, nên bữa cơm này coi như chúng tôi, những thanh niên trí thức cũ, mời mọi người, xem như là tiệc chào mừng. Cơm nước không thịnh soạn, mong các người đừng chê.”

“Còn một việc nữa là tôi vẫn chưa biết tên mọi người, hay là chúng ta cùng giới thiệu để làm quen với nhau nhé. Bắt đầu từ tôi trước, tôi tên là Lưu Kiến Quốc, xuống nông thôn đã chín năm, năm nay hai mươi sáu tuổi, là thanh niên trí thức xuống đây sớm nhất."

Lưu Kiến Quốc nói xong liền nhìn sang người bên cạnh.

"Tôi là Lâm Hướng Đông, năm nay hai mươi hai tuổi, người Hải Thị, xuống nông thôn được bốn năm rồi."

Tô Tiểu Tô nhìn người đàn ông trông cũng thanh tú này, ánh mắt hơi trầm xuống, một trong những tên tay sai của nữ chính.

"Tôi là Vương Hồng Tinh, năm nay mười chín tuổi, người Xuyên Thị, xuống nông thôn được một năm."

"Tôi là Lưu Học Quân, năm nay hai mươi tuổi, người Bằng Thành, xuống nông thôn được hai năm."

"Tôi là Trương Nhất Phàm, người tỉnh thành, năm nay mười tám tuổi, mới đến, he he..." Tên mập vừa nói vừa khoe khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa.

Tô Tiểu Tô nhướng mày, không ngờ người này lại là Trương Nhất Phàm. Nhớ lại cốt truyện, người này rõ ràng là một kẻ làm nền bị bạn thân phản bội!

"Tôi là Tiêu Khôn, năm nay mười chín tuổi, cũng là người tỉnh thành, hôm nay mới đến."

Tô Tiểu Tô chống cằm, ánh mắt đảo qua lại giữa Tiêu Khôn và Trương Nhất Phàm, hừ... đây chính là tên bạn thân đã phản bội, đâm sau lưng Trương Nhất Phàm đây mà!

Xem ra có kịch hay để xem rồi!

"Tôi là Phó Vân Châu, người Kinh Thị, mới đến."

"Tôi là Ôn Khả Khả, năm nay mười tám tuổi, giống Vân Châu, đều là người Kinh Thị."

Đây là tuyên bố chủ quyền đây mà! Tô Tiểu Tô thầm nghĩ.

"Tôi... tôi là Vương Tiểu Thúy, mới đến, năm nay mười chín tuổi." Cố gắng nói xong, Vương Tiểu Thúy thở phào một hơi như thể vừa hoàn thành một việc gì đó to tát lắm.

Tô Tiểu Tô âm thầm trợn mắt, không muốn nhìn người này.

"Tôi là Vương Hồng Mai, năm nay hai mươi tuổi, xuống nông thôn ba năm, người tỉnh thành. Cha tôi là phó chủ nhiệm xưởng sắt thép, mẹ là nhân viên chính thức của văn phòng khu phố."

Nhìn bộ dạng vênh váo, đắc ý của cô ta, cô lười chẳng buồn để tâm, sau này sẽ có lúc cô ta gặp xui xẻo thôi.

"Tôi là Chu Hồng Y, năm nay hai mươi bốn tuổi, xuống nông thôn được sáu năm rồi."

"Tôi là Lâm Thanh Thu, năm nay mười chín tuổi, xuống nông thôn hai năm, người Hải Thị."

"Tôi là Võ Xuân Yến, năm nay hai mươi mốt tuổi, xuống nông thôn ba năm, người Hàng Thị."

Đợi mọi người giới thiệu xong, Tô Tiểu Tô dời mắt sang người đàn ông duy nhất chưa lên tiếng trong sân.

Không lẽ đúng như cô nghĩ?

"Tôi là Tư Vân Đình!" Giọng nói từ tính, trầm khàn vang lên.

Đơn giản! Rõ ràng!

Thôi xong, chắc chắn rồi, nam chính không thể lệch đi đâu được!

Nhìn góc nghiêng hoàn hảo, yết hầu gợi cảm của người đàn ông, thật đáng tiếc!

Người đàn ông này cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì, Tô Tiểu Tô lập tức mất hết hứng thú.

Tư Vân Đình đột ngột quay đầu nhìn Tô Tiểu Tô, không bỏ lỡ cảm xúc trong mắt cô.

Tô Tiểu Tô không ngờ Tư Vân Đình sẽ đột nhiên nhìn mình, trong lòng có chút chột dạ, sau đó dửng dưng dời mắt đi.

Tư Vân Đình thu lại ánh mắt, cụp mi xuống. Đáng tiếc? Tại sao cô lại thấy đáng tiếc?

Sự trao đổi ánh mắt giữa hai người không một ai phát hiện.

Y Thấm Tuyết lén nhìn người đàn ông ôn hòa đẹp trai này. Từ lúc nhìn thấy Tư Vân Đình, ánh mắt của cô ta không thể nào rời khỏi anh ta được nữa.

Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*, anh ta giống như một tia sáng chiếu rọi vào lòng cô ta.

*Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song: Trên đường nhỏ có người thanh nhã như ngọc, vị công tử ấy phong hoa tuyệt thế, không ai có thể sánh bằng.

Cô ta biết, người đàn ông mà cô ta mong muốn đã xuất hiện.

Sau khi làm quen, mọi người bắt đầu cầm đũa ăn cơm. Tô Tiểu Tô vội lấy bánh hạch đào ra, nói: "Đây là bánh hạch đào tôi mua trước khi lên tàu, cảm ơn mọi người đã nhiệt tình chiêu đãi, tôi mời mọi người ăn bánh, coi như góp thêm một món."

Nói xong, cô mở giấy gói ra, đặt lên bàn.

Mọi người thấy có bánh hạch đào ăn thì trong lòng lập tức vui vẻ. Dù sao bữa tối nay cũng là ăn lương thực của họ, tuy không nghĩ đến việc được báo đáp, nhưng sự cho đi nhận được hồi đáp vẫn là một điều đáng mừng.

Lâm Vũ thấy Tô Tiểu Tô lấy đồ ra, mình cũng vội vàng lấy đậu phộng ra.

"Mọi người mời tôi ăn tối, tôi mời mọi người ăn đậu phộng. Nếm thử đi, thơm lắm." Lâm Vũ cười hì hì nói xong, còn bốc mấy hạt ra bóc ăn.

Các thanh niên trí thức cũ đều rất vui, còn những người mới đến thì có chút khó xử.

Sao họ lại không biết lấy chút đồ ăn ra nhỉ, không biết bây giờ còn kịp không?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc