"Chị ơi, đến nơi rồi!"
Chưa đợi Tô Tiểu Tô lên tiếng, Trương Tiểu Bảo đã vui vẻ chạy vào sân.
"Ông Đường ơi, có người đến mua chiếu này!"
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ bước vào sân, nhìn đủ loại bàn ghế, tủ kệ trong sân thì biết người này là một thợ mộc. Xem ra sau này có chỗ mua đồ đạc rồi.
Một ông lão bước ra từ trong nhà, xoa đầu Trương Tiểu Bảo rồi nhìn Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ hỏi: "Các cô muốn mua chiếu à?"
"Chào ông Đường, chúng tôi là thanh niên trí thức mới đến, muốn mua một tấm chiếu. Chỗ ông có chiếu mới không?"
Ông Đường quay người vào nhà, ôm một cuộn chiếu ra rồi nói: "Toàn là chiếu mới cả, các cô cứ chọn thoải mái, năm mao một tấm."
"Thế cái tủ đầu giường này bán thế nào vậy?" Tô Tiểu Tô chỉ vào mấy cái tủ mới làm xong bên cạnh và hỏi.
"Một đồng năm một cái."
Cuối cùng, Tô Tiểu Tô mua một cái tủ đầu giường giá một đồng năm, một chiếc ghế đẩu ba mao và một tấm chiếu năm mao.
Lâm Vũ thấy Tô Tiểu Tô chọn những thứ đó thì cũng chọn y hệt.
Hai người trả cho ông Đường mỗi người một đồng tám, hẹn khi nào con trai ông ta đi làm về sẽ mang qua cho họ.
Tô Tiểu Tô và Lâm Vũ tạm biệt cậu bé dẫn đường rồi quay về điểm thanh niên trí thức.
Vừa vào sân, họ đã thấy hai đồng chí nữ, có lẽ là thanh niên trí thức cũ vừa đi làm về.
Một người rạng rỡ kiêu sa, một người hướng nội thanh tú.
Tô Tiểu Tô là người phá vỡ sự im lặng trước, cô lên tiếng: "Chào hai cô, tôi tên là Tô Tiểu Tô, còn đây là Lâm Vũ, chúng tôi là thanh niên trí thức mới đến, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn."
Lâm Vũ cũng cười chào: "Chào hai cô!"
"Chào hai cô, tôi là Lâm Thanh Thu, xuống nông thôn được ba năm rồi, sau này mọi người giúp đỡ lẫn nhau nhé."
Thấy Vương Hồng Mai không nói gì, Lâm Thanh Thu bèn kéo nhẹ vạt áo cô ta.
Vương Hồng Mai bĩu môi nói: "Tôi là Vương Hồng Mai, xuống nông thôn được hai năm rồi. Sau này các cô liệu mà làm việc cho tốt, chỉ cần không làm vướng chân vướng tay chúng tôi là được."
"Hồng Mai!" Lâm Thanh Thu gọi Vương Hồng Mai một tiếng.
Vương Hồng Mai lúng túng ngậm miệng lại.
Nghe họ giới thiệu, đôi mắt đẹp của Tô Tiểu Tô khẽ lóe lên, nhớ lại cốt truyện gốc.
Trong truyện, sau khi chủ thân thể xuống nông thôn, Y Thấm Tuyết đã cậy vào tình nghĩa của chủ thân thể đối với mình, chuyện gì cũng xúi giục chủ thân thể xông pha lên trước, còn nữ chính thì ngồi sau hưởng lợi, kiếm đủ danh tiếng hiền lành nhân từ.
Người bị nhắm đến đầu tiên chính là cô gái tên Vương Hồng Mai này, tính tình bốc đồng, dễ nổi nóng lại không có não, châm một tí là nổ, ngoài khuôn mặt ưa nhìn ra thì đúng là chẳng có ưu điểm nào khác.
Trong truyện viết, Vương Hồng Mai và cô gái tên Lâm Thanh Thu này đều yêu thầm nam chính, vì vậy rất tức giận chuyện chủ thân thể cứ bám lấy nam chính nên đã nhiều lần gây khó dễ.
Nếu nói Trương Hồng Mai gây sự ra mặt, thì Lâm Thanh Thu này chính là con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, lúc nào cũng có thể lao ra cắn bạn một miếng.
Cái chết thảm của chủ thân thể cũng không chỉ do nữ chính sắp đặt, mà chưa chắc đã không có bàn tay của người này, ít nhất cũng có phần thêm dầu vào lửa.
Cụ thể đã làm thế nào thì Tô Tiểu Tô cũng không nhớ rõ lắm.
Cô chỉ nhớ cuối cùng Y Thấm Tuyết đã chiến thắng, dù sao cũng là người có hào quang nữ chính. Nhưng kết cục của Lâm Thanh Thu cũng không tệ, cô ta thi đỗ đại học và trở về thành phố.
Tóm lại, sau này cô sẽ phải cẩn thận với người phụ nữ này.
"Hôm nay các cô mới đến, thanh niên trí thức Lưu cũng nói các cô chưa có lương thực, chúng tôi sẽ nấu bữa tối, coi như là tiệc chào mừng các cô tới đây. Các cô vào nhà nghỉ ngơi trước đi, cơm sắp xong rồi."
Tô Tiểu Tô nhìn nụ cười trên mặt Lâm Thanh Thu, cô nở một nụ cười xã giao rồi gật đầu, sau đó cùng Lâm Vũ về phòng.
Vương Hồng Mai và Lâm Thanh Thu nhìn bóng lưng của Tô Tiểu Tô.
Vương Hồng Mai chỉ đơn thuần ghen tị với nhan sắc của Tô Tiểu Tô, không ngờ lại có một người phụ nữ còn xinh đẹp hơn cả mình, hoàn toàn bị lấn át.
Còn trong lòng Lâm Thanh Thu, ngoài ghen tị ra còn có sự dè chừng.
Nhan sắc như vậy là thứ cô ta không thể sánh bằng. Tuy Vương Hồng Mai trông cũng khá, nhưng với tính cách đó thì anh ấy sẽ không thích và cũng chẳng coi trọng. Nhưng Tô Tiểu Tô thì khác, điều này không thể không khiến cô ta suy nghĩ nhiều.
Nghĩ đến người trong lòng, cô ta cảm thấy có chút bất an.
Không sợ anh ấy không thích ai, chỉ sợ một ngày nào đó anh ấy lại thích một người nào đó!
Còn mấy thanh niên trí thức nữ mới đến khác đều không nổi bật bằng Tô Tiểu Tô, hoàn toàn không nằm trong phạm vi đề phòng của cô ta.