Sau Khi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ác Độc Khiến Cả Thôn Run Lẩy Bẩy

Chương 29: Điểm thanh niên trí thức

Trước Sau

break

Chỉ thấy một thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi bước ra từ căn nhà bên trái.

Vóc người trung bình, da hơi ngăm đen, mắt to mặt chữ điền điển hình, người có vẻ tiều tụy, vừa nhìn đã biết là người thường xuyên lao động, nhưng trên người vẫn còn giữ lại một chút vẻ thư sinh.

“Trưởng thôn, ông đến rồi!”

Lưu Kiến Quốc nhìn đám người trước mặt, cũng biết là các thanh niên trí thức mới đã đến.

“Đây là các thanh niên trí thức mới đến, cậu xem rồi sắp xếp cho họ. Trong thôn còn có việc, tôi về trước đây.”

Trưởng thôn Trương nói xong cũng không thèm nhìn đám thanh niên trí thức, đánh xe bò đi thẳng.

Tô Tiểu Tô đăm chiêu nhìn bóng lưng xa dần của trưởng thôn Trương, ba chữ “chẳng ưa gì” gần như đã viết thẳng lên mặt ông ta.

Xem ra mâu thuẫn giữa người dân và điểm thanh niên trí thức không ít đâu!

Tô Tiểu Tô quyết định cứ quan sát trước đã.

“Tôi tên là Lưu Kiến Quốc, là người phụ trách điểm thanh niên trí thức. Sau này có chuyện gì các người có thể tìm tôi, vào trong trước đi!”

Mấy người xách hành lý bước vào sân.

“Bên trái là nơi ở của thanh niên trí thức nam, bên phải là của nữ. Hiện tại điểm của chúng ta tính cả tôi có năm nam và bốn nữ. Họ đều đi làm rồi, chưa về. Nấu ăn thì mọi người thay phiên nhau, hai người một nhóm. Những việc nặng như đốn củi, gánh nước, nếu các đồng chí nữ không muốn làm có thể đổi với các đồng chí nam, cái này tùy các người tự sắp xếp, miễn là không làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người là được.”

“Về lương thực, các người mới đến nên sáng mai có thể đến trụ sở thôn để mượn, mỗi người có thể mượn ba mươi cân lương thực thô, sau này dùng công điểm để trả.”

“Chỉ có lương thực thô thôi sao?” Tên mập hỏi, từ trước đến nay anh ta toàn ăn lương thực tinh, không quen ăn lương thực thô.

Lưu Kiến Quốc liếc nhìn anh ta, thấy vóc dáng và cách ăn mặc của anh ta thì biết ngay điều kiện gia đình chắc chắn không tồi, bèn nói: “Lương thực thô có thể tạm ứng trước, muốn lương thực tinh thì có thể bỏ tiền ra mua ở trong thôn, cụ thể ngày mai cậu có thể đến thôn hỏi.”

Nghĩ một lát, anh ta lại nói: “Trong phòng có giường trống, các người có thể tự chọn. Chúng ta đều là thanh niên trí thức xuống nông thôn, sau này nhất định phải đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau thì mới có thể sống tốt hơn ở đây, hy vọng mọi người hiểu.”

Hôm nay anh ta về sớm cũng là để đợi những thanh niên trí thức này, đã không còn gì để nói nữa, anh ta liền đi thẳng vào phòng.

Tô Tiểu Tô cũng chẳng quan tâm đến người khác, kéo thẳng Lâm Vũ vào căn nhà bên phải.

Tuy Y Thấm Tuyết có chút thất vọng về nơi mình đến, nhưng giờ có muốn quay về cũng không được nữa, chỉ có thể đi một bước tính một bước, cũng xách hành lý đi vào phòng.

Những người khác thấy vậy cũng bắt đầu xách hành lý đi tìm giường.

Tô Tiểu Tô bước vào phòng, nhìn cách bài trí trước mắt, xà nhà bằng gỗ, tường đất hơi ngả màu đen, một cái giường đất lớn chung, một cái bàn cũ kỹ, mấy cái ghế đẩu, rồi hết.

Tô Tiểu Tô: “…”

Ngay cả Tô Tiểu Tô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cũng có chút chết lặng, đây phải dùng từ “nghèo” thế nào cho đủ?

Lâm Vũ cũng có chút ngẩn người, miệng há ra mãi không khép lại được.

Nghĩ đến hơn một nghìn ba trăm đồng và một đống phiếu trong hệ thống của mình, ừm… lòng vững rồi!

Vẫn phải tìm cơ hội chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt, hoặc là xây thêm một gian riêng ở khu đất trống bên cạnh. Dù sao bây giờ mới là năm bảy lăm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô còn phải ở nơi này ba năm nữa.

Ba năm trời mà phải sống trong căn nhà rách nát này, cô không phát điên mới lạ.

Bạc đãi người khác, được.

Bạc đãi bản thân, không được.

Sau khi quyết định xong, Tô Tiểu Tô cũng nhẹ nhõm đi nhiều.

“Tiểu… Tiểu Tô, chúng ta thật sự phải ở đây sao?” Lâm Vũ nuốt nước bọt hỏi.

Nhà cô ấy ở trong khu nhà tập thể, trước đây cô ấy luôn cảm thấy điều kiện nhà mình không tốt lắm, nhưng so với nơi này, quả thực là một trời một vực, đột nhiên cảm thấy cha mình thật giàu có.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc