Tạ Lâm lên lầu vào nhà, nghe thấy trong bếp vọng ra tiếng rửa chén lách cách kèm theo giọng hát ngâm nga hết sức vui vẻ của ai đó.
Trước kia Đường Cửu là thiếu gia mười ngón không dính nước, chẳng biết nấu cơm cũng chưa từng rửa chén, nhưng mấy ngày nay chỉ cần Tạ Lâm nấu cơm thì hắn nhất định sẽ giành rửa chén như muốn duy trì một dạng nghi thức nào đó.
Đáy mắt Tạ Lâm lộ ra ý cười hạnh phúc. Ở trường y là nam thần hoàn mỹ lạnh lùng không thể với tới, ở công ty là vị sếp nghiêm khắc làm người ta kính phục, nhưng giờ khắc này y đã rũ bỏ mọi hào quang, cũng giống như bất cứ người bình thường nào khác chờ mong tan tầm về nhà đoàn tụ với người yêu.
Y vào bếp ôm Đường Cửu từ phía sau rồi cúi đầu hôn lên gáy trắng nõn của hắn.
Cơn run rẩy lan từ tim Đường Cửu đến ngón tay, suýt nữa đã đánh rơi bát: "Dì Thời về rồi à?"
"Ừ."
"Hai người nói gì thế?"
"Mẹ dặn tớ phải đối với cậu thật tốt." Tạ Lâm cười, "Còn bảo tớ không được bắt nạt cậu nữa."
Đường Cửu đắc ý: "Dì Thời tốt với tớ nhất mà."
Tạ Lâm hôn một cái lên vành tai hắn: "Vậy tớ đối với cậu không tốt sao?"
"Đương, đương nhiên là tốt rồi." Đường Cửu thật sự không chịu nổi, trước kia chưa biết gì toàn là hắn quấy rối Tạ Lâm, ai ngờ một khi Tạ Lâm nũng nịu lại khiến người ta khó đỡ như vậy, "Cậu đừng nghịch nữa, tớ sắp rửa xong rồi. Cậu ra ngoài chờ tớ đi."
Tạ Lâm: "Tớ không chịu đâu."
Y ôm eo Đường Cửu chặt hơn rồi vùi mặt vào cổ Đường Cửu, "Tớ ở đây chờ cậu cơ."
Đường Cửu quả thực sắp bị ngọt chết vì Tạ Lâm, vội vàng rửa nốt hai cái đĩa cuối cùng rồi giữ nguyên tư thế này cõng Tạ Lâm ra phòng khách, tê liệt ngã phịch xuống ghế salon.
"Nấc ~ Hình như ăn no quá rồi." Đường Cửu khẽ ợ một cái rồi đưa tay xoa bụng mình, "Í, bự hơn trước khi ăn cơm rồi nè!"
Khung cảnh quen thuộc khiến Đường Cửu lập tức nhớ lại những chuyện tốt Tạ Lâm từng làm trong thế giới nhiệm vụ, mặt hắn nóng lên nhưng giống như nắm thóp được người nào đó, xoay người leo lên đùi Tạ Lâm đối mặt với y: "Mr. Krabs, tớ phát hiện ra rồi nhé."
Tạ Lâm ung dung ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao?"
"Cậu là người ngoài lạnh trong nóng." Đường Cửu lắc đầu nhe răng nanh với y, "Bình thường nhìn lạnh lùng như nam thần cấm dục nhưng sự thật thì sao?"
Hắn cúi đầu kề vào tai nam nhân nói khẽ: "Chính là một lão lưu manh."
Tạ Lâm cười rộ, đôi mắt tuyệt đẹp sáng lấp lánh dưới ánh đèn vàng trong phòng khách.
"Cậu đã nói vậy," Tạ Lâm ôm eo hắn, "Thì tớ cũng phải chứng minh chứ đúng không?"
Trong lúc ý loạn tình mê chỉ hận không thể làm hắn ngay trên ghế salon, nhưng lời của bà Thời đột nhiên vang lên trong đầu làm Tạ Lâm khựng lại, cuối cùng y bế Đường Cửu vào phòng ngủ rồi ném xuống giường lớn mềm mại.
Y giật cổ áo ra, quỳ lên giường ôm trọn người kia vào lãnh địa của mình, vừa dịu dàng hôn người trong lòng vừa âm thầm thò tay vào túi quần sờ soạng vật hơi mỏng kia......
"Con cháu núi rừng —— Yo —— Yêu mặt trời đi ~~~ Tình yêu mặt trời yo ~~~ Người trên núi yo ~~~~"
Tiếng hát chói tai đột nhiên vang vọng khắp phòng ngủ yên tĩnh, điện thoại Đường Cửu ném ở đầu giường điên cuồng rung lên.
Tạ Lâm giật nảy mình, suýt nữa đã quăng luôn áo mưa, y hít một hơi thật sâu rồi hỏi: "...... Tiếng chuông gì thế?"
Đường Cửu bị hôn toàn thân đỏ ửng, hai mắt mông lung nhìn y vô thức đáp: "Đường núi mười tám khúc cua."
Tạ Lâm: "......"
Tớ đang hỏi cậu tên bài hát sao!!
"À tớ mới đổi chuông mà, mấy bài thịnh hành nghe chán rồi nên muốn đổi bài nào dân dã một tí......" Đường Cửu ngượng ngùng giải thích.
Tạ Lâm lại thở dài rồi vươn tay lấy điện thoại ở đầu giường cho hắn, sau đó liếc thấy chữ "Papa" trên màn hình.
Tạ Lâm: "......"
Lửa có lớn mấy cũng bị gáo nước lạnh này dập tắt sạch sành sanh, Tạ Lâm đưa di động sang: "Bác Đường gọi kìa."
Đường Cửu cũng giật nảy mình, vội vàng nghe máy rồi nói hết sức nịnh bợ: "Cha ~"
"Giọng con bị sao thế?" Đường Hoành Diệp có vẻ lo lắng, "Bị cảm à?"
Đường Cửu vội vàng hắng giọng một cái, "Đâu có đâu có, con khỏe lắm ạ."
Đường Hoành Diệp ờ một tiếng rồi lập tức nghiêm giọng: "Khuya thế này mà còn chưa ngủ, con đang lêu lổng ở đâu đấy!? Có phải lại đến quán bar nào không!?"
"Đâu ạ!" Đường Cửu lập tức ầm ĩ, "Có trời đất chứng giám, con đang ở chỗ Mr. Krabs mà!"
Vừa nói vừa nhịn không được càu nhàu trong lòng, khuya rồi mà chưa ngủ tức là đang lêu lổng sao? Chẳng phải ngài cũng chưa ngủ à?
Tạ Lâm nghe thấy nên đưa di động lên tai nói: "Bác Đường, Cửu Cửu đang ở chỗ cháu ạ."
Đường Hoành Diệp vừa nghe thấy giọng y thì lập tức yên tâm, thanh âm cũng dịu đi, Tạ Lâm vừa định trả điện thoại cho Đường Cửu thì nghe Đường Hoành Diệp nói: "Khoan đã ŧıểυ Tạ, chú muốn hỏi cháu một chuyện."
Tạ Lâm lễ phép nói: "Chú cứ hỏi đi ạ."
"Chú nghe nói dạo này Đường Cửu lại quen bạn trai đúng không?"
Tạ Lâm: "......"
"Vâng, đúng ạ."
"Thằng nhóc thúi này!!" Đường Hoành Diệp nghe y xác nhận thì lập tức nổi nóng, "Đúng là đồ não cá, mới chia tay chưa bao lâu mà đã hẹn hò với thằng cùi bắp vớ vẩn nào rồi!?"
Tạ · cùi bắp vớ vẩn · Lâm: "......"
Y vừa định giải thích thì nghe Đường Hoành Diệp tức giận nói: "Cháu bảo thằng nhóc thúi kia ngày mai về nhà giải thích rõ ràng cho chú, nếu không chú sẽ đánh gãy chân nó!"
Nói xong ông lập tức cúp điện thoại.
Đường Cửu ngồi một bên nghe rõ mồn một, nãy giờ phải bịt miệng nín cười, giờ nhịn không được nằm phịch xuống giường vỗ nệm bình bịch: "Ha ha ha ha ha ha! Thằng cùi bắp vớ vẩn! Ha ha ha ha ha ha!"
Tạ Lâm nheo mắt nhìn người nào đó đang cười lăn lộn: "Vui quá ha?"
Đường Cửu cười không dừng được.
Tạ Lâm bóp nhẹ eo hắn: "Vậy cho cậu vui hơn nữa này."
Ngón tay y mò tới chỗ mẫn cảm nhất bên hông Đường Cửu ấn mạnh một cái ——
"Áu!!!"
Đường Cửu lập tức nín cười rồi điên cuồng giãy dụa như cá mắc cạn: "Mr. Krabs! Tạ Lâm! Không cười cậu nữa đâu...... Á!"
Hắn bị cù lét làm toàn thân mềm nhũn, cổ áo hở ra để lộ làn da ửng đỏ mê người: "Tớ sai rồi tớ sai rồi...... Mr. Krabs! Năn nỉ cậu giơ cao đánh khẽ đi mà......"
Tạ Lâm bắt nạt hắn đến khi sắp khóc mới thôi, sau đó ôm hắn vào lòng kéo áo xuống che lại vùng eo hở ra. Rốt cuộc Đường Cửu đã chịu đầu hàng, ngoan ngoãn rúc vào ngực y đỏ mặt sụt sịt một cái.
"Bác Đường bảo cậu ngày mai về nhà đấy." Tạ Lâm vuốt tóc hắn, "Hình như chú ấy chưa biết chuyện của chúng ta, có cần tớ về với cậu không?"
Đường Cửu nghĩ ngợi: "Thôi cứ từ từ đã. Cha tớ không dễ nói chuyện như chú Tạ và dì Thời đâu, nghe tớ hẹn hò với cậu chẳng biết sẽ phản ứng thế nào nữa."
Tạ Lâm biết Đường Cửu hiểu rõ người nhà mình nhất nên gật đầu nói: "Vậy có chuyện gì cứ gọi cho tớ nhé."
Hai người vừa quậy một trận nên toàn thân đầy mồ hôi, Tạ Lâm ôm Đường Cửu vỗ lưng hắn một cái: "Đi tắm thôi."
Đường Cửu nhảy xuống giường lấy bộ đồ ngủ trong tủ rồi quay lại hỏi: "Tắm chung không?"
Thật ra hắn và Tạ Lâm từng tắm chung với nhau không ít, từ nhà trẻ lên cấp hai đều như vậy, tới thời cấp ba mới thưa dần. Đường Cửu chỉ thuận miệng hỏi một câu, đợi hỏi xong mới nhận ra quan hệ của họ đã khác xưa nên nhất thời có chút thẹn thùng.
Tạ Lâm rất muốn gật đầu nhưng tưởng tượng ra cảnh đó chỉ sợ khó tránh khỏi súng cướp cò. Đêm nay đúng là xui xẻo thật, tên đã lên dây lại bị phá đám hai lần, nếu bị thêm lần nữa...... chắc sẽ ám ảnh mất thôi.
Thế là y đành nói: "Cậu tắm trước đi."
Đường Cửu nhịn không được nhếch miệng cười trộm, thấy Tạ Lâm đưa tay làm bộ cù lét mình mới cầm áo ngủ che lại eo rồi nhanh như chớp vọt vào phòng tắm.
——
Sáng hôm sau Đường Cửu về nhà.
Hắn ở thế giới nhiệm vụ lâu như vậy cũng rất nhớ nhà, sau khi vào cửa thì lập tức ôm chầm cha mẹ mình. Hứa Man vui vẻ ôm mặt hắn hôn một cái còn Đường Hoành Diệp ghét bỏ nói: "Nhõng nhẽo y như con nít vậy!"
Ông quay mặt đi chỗ khác, rõ ràng khóe miệng đang cong lên.
"Đừng nghe cha con nói. Ổng chỉ biết mạnh miệng thôi." Hứa Man chẳng chút khách khí vạch trần ông xã rồi cười bảo Đường Cửu, "Hôm qua còn lải nhải với mẹ gần nửa tháng rồi con chưa về nên nhớ con quá."
"Ai thèm nhớ nó?" Đường Hoành Diệp lập tức dựng râu trừng mắt nói, "Anh nhớ nó hồi nào? Anh muốn nó về khai báo rõ ràng với anh đấy chứ! Đúng rồi, còn chưa hỏi con nữa, bạn trai kia của con là thế nào? Chẳng phải cha đã dặn con sau này quen ai phải nói cha biết trước sao!?"
Đường Cửu lí nhí: "Con mới quen mấy ngày nên chưa kịp nói mà."
Đường Hoành Diệp: "Vậy giờ con khai ra xem! Nó tên gì? Làm nghề gì?"
Đường Cửu nài nỉ: "Cha nghe xong đừng tức giận nhé." Sau đó ho một tiếng rồi nói, "Người này cha mẹ cũng biết, là Tạ Lâm đấy ạ."
Hắn nói xong lập tức lui ra sau để tránh bị cha hắn quất.
Cũng như Thời Minh thích hắn, ông bà Đường cực kỳ thích Tạ Lâm, từ nhỏ đến lớn toàn khen y lễ phép hiểu chuyện có tiền đồ. Nếu biết hắn uốn cong Tạ Lâm thì thể nào cũng đánh hắn một trận.
Ai ngờ Đường Hoành Diệp thoáng sửng sốt rồi đột nhiên bật cười.
"Thằng nhóc thúi, khoác lác đến nghiện rồi hả?" Đường Hoành Diệp khinh bỉ nói, "Tạ Lâm mà thích được con sao?"
Đường Cửu: "......"
Đường Cửu: "Sao cậu ấy lại không thích con được chứ???"
"Hừ." Đường Hoành Diệp tỏ vẻ chê bai, "Nó thích con ở điểm nào? Thích con cả ngày nghịch ngợm gây phiền toái cho nó hay thích con ngốc hết chỗ chê chỉ biết phá tiền?"
Đường Cửu: "...... Cha có đúng là cha ruột của con không đấy!? Chẳng lẽ con chẳng có tí ưu điểm nào sao??"
Đường Hoành Diệp trầm tư một hồi: "Có mỗi nɠɵạı hình là coi được. Nhưng thế thì ích lợi gì chứ? Thằng nhóc Tạ gia còn đẹp trai hơn con nhiều."
Đường Cửu suýt bị cha ruột làm cho tức chết, ôm cánh tay Hứa Man cáo trạng: "Mẹ! Mẹ xem cha nói kìa!"
"Mẹ không nghe ông ấy nói bậy đâu, Cửu Cửu nhà chúng ta cũng tốt mà!"
Đường Cửu đang định gật đầu thì nghe mẹ hắn khéo léo bổ sung: "Nhưng so với Lâm Lâm vẫn hơi kém tí xíu."
Đường Cửu: "......"
"Cha mẹ không tin chứ gì?" Hắn thở phì phò lấy điện thoại ra bấm số Tạ Lâm, "Con sẽ gọi cậu ấy tới chứng minh!!"
Điện thoại lập tức kết nối, Đường Cửu alô một tiếng rồi nói lớn: "Bạn trai! Tổ chức ra lệnh cho cậu tới đây ngay lập tức!"
Đầu dây bên kia dường như bị chấn động vì hai chữ "bạn trai" hùng hồn này nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, nghe Tạ Lâm trả lời xong Đường Cửu hài lòng cúp máy. Chưa đầy mười phút sau cửa nhà Đường gia đã bị gõ, Đường Cửu lập tức chạy ra mở cửa đón Tạ Lâm vào.
Tạ Lâm từ công ty chạy tới nên còn mặc bộ vest làm nổi bật vóc dáng cao gầy khôi ngô tuấn tú, nhìn chỗ nào cũng là thanh niên ưu tú ngàn dặm mới tìm được. Y đã quá quen với ông bà Đường nhưng vẫn lễ phép mỉm cười chào hỏi: "Chú Đường, cô Hứa."
"Có cản trở công việc của cháu không?" Đường Hoành Diệp nhíu mày trừng Đường Cửu, "Thằng nhóc thúi kia còn dám gọi cháu tới giải vây nữa!"
Tạ Lâm nhất thời không hiểu: "Giải vây gì ạ?"
Đường Cửu lập tức ủy khuất ôm cánh tay y cáo trạng: "Họ không tin cậu là bạn trai tớ! Nói tớ không xứng với cậu!"
Tạ Lâm bật cười nắm chặt tay Đường Cửu rồi nói với hai vị trưởng bối: "Bác Đường, cô Hứa, là thật đấy ạ. Mấy ngày trước...... cháu và Cửu Cửu đã hẹn hò rồi ạ."
Đường Hoành Diệp và Hứa Man liếc nhau, Đường Hoành Diệp do dự nói: "ŧıểυ Tạ, cháu đừng nói giúp cho nó......"
"Không phải đâu ạ. Cháu nói thật mà." Tạ Lâm chân thành nói, "Từ lâu cháu đã thích Cửu Cửu nhưng vì ngại ngần nên chưa nói cho Cửu Cửu biết tâm ý của cháu. Nhưng sau đó...... cháu nhận ra mình không thể lãng phí thời gian như vậy nữa."
Ông bà Đường kinh ngạc nhìn nhau, sau đó lại nghe Tạ Lâm nói: "Chú Đường, cô Hứa, cháu biết có lẽ mình vẫn còn rất nhiều khuyết điểm, có lẽ cháu chưa đủ tốt để cô chú yên tâm giao Cửu Cửu cho cháu. Nhưng cháu mong cô chú tin rằng cháu thật lòng với Cửu Cửu. Cháu nguyện cả đời chăm sóc cậu ấy, cố gắng hết sức bảo vệ cậu ấy, không để cậu ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào, để cậu ấy mãi vô ưu vô lo sống vui vẻ như bây giờ."
Đường Cửu vốn chỉ muốn gọi Tạ Lâm đến giải vây cho mình, nào ngờ y lại chân thành nói với cha mẹ mình như vậy nên trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động, ra sức nắm chặt tay Tạ Lâm.
Tạ Lâm quay lại cười với hắn rồi nắm trọn tay hắn trong lòng bàn tay mình.
Nhìn dáng vẻ hai người, rốt cuộc ông bà Đường đã nhận ra đây không phải trò đùa. Ngẫm lại những lời Tạ Lâm vừa nói, trong lòng họ nhất thời cảm xúc ngổn ngang. Họ vẫn luôn nghĩ hai đứa bé này là bạn thân, về phần quan hệ sâu hơn thì đúng là chưa từng nghĩ tới.
Nhưng......
"Nếu nói yên tâm...... thì ngoài cháu ra chú thực sự không biết phải giao nó cho ai mới làm mình yên tâm được." Đường Hoành Diệp thở dài nhìn Tạ Lâm, "Cháu nghĩ kỹ chưa, thằng nhóc kia phiền phức lắm đấy, cháu có chắc sẽ trị được nó không?"
Tạ Lâm cười nói: "Cháu thích cậu ấy ạ."
Có mấy chữ này cũng không cần nhiều lời nữa. Đường Hoành Diệp im lặng gật đầu, Hứa Man cũng che miệng cười, khóe mắt hơi đỏ lên.
Làm cha mẹ ai mà chẳng muốn thấy con mình bình an vui vẻ? Họ từng lo lắng vì xu hướng tính dục của Đường Cửu, sợ hắn không tìm được một nửa đích thực của mình, sợ sau khi họ qua đời sẽ không có nam nhân nào đáng tin có thể thay họ chăm sóc hắn, cưng chiều hắn......
Nhưng giờ tất cả mọi lo âu đều đã tan biến.
"Lâm Lâm, cha mẹ cháu đang ở nhà đúng không?" Hứa Man sực nhớ ra chuyện gì nên lập tức cầm điện thoại lên, "Nhân dịp hôm nay mọi người đều rảnh, để cô gọi họ tới ăn trưa luôn!"
Bà vui vẻ ra một góc gọi điện, Đường Hoành Diệp cũng đứng dậy vào bếp dặn đầu bếp nấu thêm mấy món ngon. Đường Cửu nắm tay Tạ Lâm thì thào hỏi: "Đây có tính là ra mắt gia đình không?"
Tạ Lâm cười đáp: "Đương nhiên rồi."
"Nhanh thật." Đường Cửu cảm thán, "Yêu đương chưa đầy một tuần đã ra mắt gia đình rồi, hiệu suất của chúng ta cao ghê!"
Nhanh ư? Tạ Lâm thầm nghĩ cũng tạm thôi.
Hơn nữa nếu đã được gia đình hai bên chấp thuận thì có thể đưa bước tiếp theo vào danh sách quan trọng rồi.
Chẳng hạn như...... Tạ Lâm vui vẻ kéo tay trái Đường Cửu sang ướm thử ngón áp út.