Đêm đó Thẩm Dịch chờ tin tức tố trên người Đường Cửu bị khống chế hoàn toàn mới đi giúp hắn xin nghỉ ốm rồi tự mình chở hắn về nhà. Đường Cửu mê man ngủ một giấc, hôm sau đã hoàn toàn khôi phục lại vẻ sinh long hoạt hổ như xưa.
Chỉ là mỗi khi nhớ tới bộ dạng Thẩm Dịch tối qua thì trong lòng Đường Cửu lại chột dạ.
Hắn cứ tưởng đó là omega nũng nịu đáng yêu ngọt ngào mềm mại không có bất kỳ tính uy hiếp nào, ai ngờ lúc nổi giận lại đáng sợ như vậy làm hắn khiếp đảm không thôi!
Đời này ngoài cha mình và Tạ Lâm thì quả thật Đường Cửu chưa từng biết sợ ai. Cha hắn mắng hắn như cơm bữa, nhưng trong ký ức thì Tạ Lâm chỉ nổi giận với hắn một lần duy nhất.
Tình huống lúc đó khá giống tối qua. Cũng vào năm lớp mười một, huynh đệ tốt của Đường Cửu bị tên lưu manh kế bên trường học đánh, hắn tức giận hẹn đối phương ra đấu tay đôi, kết quả đến nơi mới phát hiện tên kia dẫn theo bốn năm huynh đệ.
Có chạy cũng không thoát nên hắn đành phải xông lên lấy một chọi năm, kết quả là bị gãy tay trái, mắt cá chân sưng vù, sau khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong bệnh viện còn Tạ Lâm ngồi bên giường.
Hắn cứ tưởng Tạ Lâm sẽ hỏi hắn có đau không, sẽ mua cho hắn món gì ngon ngon để an ủi hắn, kết quả Tạ Lâm vừa thấy hắn mở mắt thì lập tức mắng hắn xối xả: "Cậu suy nghĩ kỹ trước khi làm được không? Nó kêu cậu đi thì cậu đi, nó nói một chọi một thì đúng là vậy sao? Cậu tưởng cậu là mình đồng da sắt, có gãy tay đứt chân cũng chẳng quan trọng đúng không!?"
Lúc ấy Đường Cửu choáng nặng, trước kia hắn cũng gây họa không ít nhưng Tạ Lâm luôn yên lặng giải quyết hậu quả cho hắn, còn dỗ dành an ủi hắn, đây là lần đầu tiên sầm mặt nổi giận với hắn như vậy. Hắn tưởng Tạ Lâm thấy phiền phức muốn nghỉ chơi với mình nên nhất thời hoảng sợ òa khóc.
Tạ Lâm nghiến răng trừng hắn nửa ngày, rốt cuộc vẫn đi tới ôm hắn rồi đưa tay lau nước mắt cho hắn.
"...... Đừng khóc nữa. Nhớ đấy, lần sau còn dám làm thế thì coi chừng tớ đánh gãy chân cậu."
Câu này cha Đường Cửu đã nói cả trăm lần nhưng hắn chẳng bao giờ để vào tai, nhưng Tạ Lâm vừa nói thì hắn lập tức sợ sệt rúc vào ngực y, vừa quệt nước mắt vừa ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
Nhớ lại lúc ấy Đường Cửu vẫn còn thấy sợ.
Vì chuyện này mà trong lòng Đường Cửu đâm ra e ngại Thẩm Dịch, nhưng lại cảm thấy sợ một cậu nhóc nhỏ hơn mình thì quá mất mặt nên cố tình né tránh Thẩm Dịch không gặp y nữa.
Đồng thời hắn còn nhờ 233 giúp mình tìm các alpha ưu tú có phẩm chất trên mức trung bình trong trường.
【 Trước kia anh ấy luôn ở gần tôi, chắc giờ cũng đang ở quanh đây thôi.】 Đường Cửu nói, 【 Bạn tìm thông tin dùm tôi nhé, tôi sẽ đi tìm hiểu từng người.】
Là hệ thống ngược tra nhưng luôn làm nhiệm vụ của hệ thống yêu đương, 233 đã quá quen với chuyện này nên mau chóng lên danh sách cho Đường Cửu. Đường Cửu vui vẻ cầm danh sách bắt đầu hành động ngay lập tức.
"Chào bạn, nhờ bạn gọi Đàm Cảnh Quang ra giúp mình nhé."
Giờ ra chơi, Đường Cửu đến lớp 11/18 nói với một nữ sinh đứng ở cửa. Nữ sinh kia tròn xoe mắt, đến khi kịp phản ứng mới đỏ mặt đi gọi người, sau đó một nam sinh alpha cao gầy xuất hiện.
"Đây là tập san mẫu của trường mà thầy Tưởng bảo mình đưa cho cậu, cậu xem thử đi." Đường Cửu đưa cuốn tập san cho nam sinh, mặc dù trước kia đối phương chưa nói chuyện với hắn bao giờ nhưng rõ ràng đã nhận ra hắn, cười nói cám ơn Kỳ ca rồi quay vào lớp.
Không phải người này.
Trong lòng Đường Cửu thất vọng nhưng mau chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục tìm mục tiêu kế tiếp.
Ba bốn ngày sau, Đường Cửu viện đủ lý do để gọi các alpha trong danh sách ra gặp mặt, nhưng ai cũng không phải người hắn muốn tìm.
Giờ chỉ còn lại người cuối cùng tên Lý Nghiêu.
"Thẩm Kỳ Phong?" Nam sinh khá đẹp trai kia vừa thấy hắn thì đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mỉm cười, "Cậu tìm mình à?"
Nhìn ánh mắt sáng ngời và nụ cười ôn nhu của đối phương, trái tim Đường Cửu đột nhiên hẫng đi nửa nhịp.
Tuy chưa dám chắc nhưng cảm giác Lý Nghiêu mang đến cho hắn mạnh hơn nhiều so với những người trước đó.
Hơn nữa y còn là người cuối cùng trong danh sách......
Đường Cửu hồi hộp đưa xấp giấy trong tay cho y: "Lúc nãy tới văn phòng, thầy Phương bảo mình đưa bài kiểm tra toán cho lớp các cậu."
"Cám ơn." Lý Nghiêu nhận lấy rồi cười tươi với hắn, "Hôm nào mời cậu ăn cơm nhé."
Tim Đường Cửu đập thình thịch, hắn gật đầu rồi trở về lớp mình.
Lý Nghiêu không hề nói suông, hôm sau gặp hắn ở căn tin thì chủ động đãi hắn ăn trưa, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không ngờ lại hợp nhau ngoài sức tưởng tượng.
Trong lòng Đường Cửu âm thầm mừng rỡ, tuy chưa dám xác định nhưng hắn cảm thấy Lý Nghiêu rất có khả năng!
Thế là ba ngày kế tiếp lần nào Lý Nghiêu hẹn đi ăn hắn cũng đồng ý, thứ Sáu gần tan học Lý Nghiêu tìm tới lớp đưa cho hắn hai tấm vé xem phim: "Cuối tuần cậu có rảnh không? Em họ tặng mình mấy vé xem phim, đi một mình thì phí quá, chúng ta đi chung nhé?"
Đường Cửu không nói hai lời đáp ứng ngay: "Ừ, vậy mai gặp!"
Mãi đến giờ tự học buổi tối tâm trạng hắn vẫn vui phơi phới, sau khi làm xong nhiệm vụ trực nhật thì đeo ba lô chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua phòng tài liệu ở tầng trệt, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong rồi một cánh tay bất thình lình túm hắn vào.
Đường Cửu hết hồn suýt hét toáng lên, đến khi thấy rõ gương mặt trong bóng tối thì mới thở phào nhẹ nhõm: "Thẩm Dịch, em muốn hù chết anh mình đấy à?"
Thẩm Dịch lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, Đường Cửu sực nhớ tới buổi tối hai tuần trước nên e dè lui ra sau một bước.
Sau đó hắn chợt phát hiện ra điều gì, buột miệng thảng thốt: "Em...... Em cao lên đúng không?"
Trước kia Thẩm Dịch chỉ cao hơn mét bảy, thấp hơn hắn nửa cái đầu, thế mà mới hai tuần không gặp Đường Cửu kinh ngạc phát hiện đối phương đã cao đến lông mày hắn!!
Chẳng lẽ tên nhóc này bắt đầu nhổ giò?
Thẩm Dịch không để ý tới hắn mà mở miệng tra hỏi: "Sao lại thân với Lý Nghiêu thế?"
"Sao em biết?" Đường Cửu vô thức hỏi lại, thấy đối phương nhíu mày không đáp mà chỉ im lặng chờ hắn trả lời thì đành nói qua loa, "Ừm, cũng không có gì, chỉ là cảm thấy cậu ấy khá tốt nên muốn kết bạn thôi......"
Trong lòng Đường Cửu vẫn xem Thẩm Dịch là trẻ con, đối đãi với y như em trai nên cũng không nói rõ lý do.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Dịch đã tìm được đáp án từ câu trả lời của hắn.
"Thẩm Kỳ Phong." Lần này y không gọi ca ca nữa mà dứt khoát gọi thẳng tên hắn. "Em đã bảo nếu anh còn làm chuyện ngu ngốc nữa thì đừng trách em không nương tay."
Trong bóng tối dường như có một mối nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần, đầu óc Đường Cửu chưa kịp phản ứng thì thân thể đã vô thức lui ra sau một bước.
Nhưng đã quá muộn.
Một giây sau, Thẩm Dịch chồm tới đè hắn vào tường rồi nghiêng đầu cắn lên môi hắn.
Đường Cửu nằm mơ.
Trong mơ hắn là chúa tể sơn lâm uy phong lẫm liệt, một ngày nọ nhặt được bé thỏ trắng ở ven đường. Bé thỏ trắng vừa ngoan vừa hiền, lông mượt như nhung, mắt đỏ lã chã chực khóc, lí nhí gọi hắn ca ca, Đường Cửu thấy nó đáng yêu nên quyết định che chở cho nó, mỗi ngày đều chia một nửa đồ ăn mình săn được cho bé thỏ trắng. Bé thỏ trắng cũng rất thần kỳ, không ăn cỏ mà chỉ ăn thịt nên lớn nhanh như thổi, cho đến một ngày Đường Cửu chợt phát hiện bé thỏ trắng còn cao to hơn cả mình.
Bé thỏ trắng duỗi chân trước đè Đường Cửu xuống đất rồi nhe răng với hắn: "Ca ca, nhìn anh có vẻ ngon lắm nha."
Đường Cửu giật mình bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng bị bé thỏ trắng ăn sạch.
Đều tại Thẩm Dịch cả! Đường Cửu nghĩ thầm.
Tối qua trong phòng tài liệu tối như mực, khi bị Thẩm Dịch điên cuồng gặm cắn thì phản ứng đầu tiên của Đường Cửu là hoảng sợ: Ông đây không muốn đồng tính luyến ái với omega! Hai thụ ở bên nhau sẽ không có kết quả!!
Sau khi bị giữ chặt gáy hôn suýt ngạt thở, phản ứng thứ hai là bi thương: Thôi xong, ông xã thế mà xuyên thành thụ, chuyện trên giường coi như bỏ!!
Sốc thì sốc nhưng Đường Cửu vẫn nhanh chóng chấp nhận sự thật này. Tuy thấp một chút, gầy một chút, non một chút...... nhưng dù sao dưới lớp vỏ bọc này vẫn là người mình yêu nhất và cũng yêu mình nhất, về bản chất không có gì thay đổi cả. Lần trước biến thành rắn hắn còn chịu được thì giờ xuyên thành omega đã là gì?
Hắn cũng đâu phải loại người nông cạn chỉ biết nhìn bề ngoài, nếu thực sự không được thì hắn đành ngậm ngùi làm 1 một lần, chẳng sao hết!
Đường Cửu nhanh chóng nghĩ thông suốt, hăng hái vươn vai một cái rồi xuống giường rửa mặt.
Hôm nay là cuối tuần, vốn dĩ hắn và Lý Nghiêu đã hẹn nhau xem phim nhưng giờ lại không thể nào. Hôm qua Thẩm Dịch hung hăng hôn hắn rồi vặn hỏi giữa hắn và Lý Nghiêu có chuyện gì, còn bắt hắn giải thích rõ ràng với Lý Nghiêu. Đường Cửu cũng sợ mình làm người ta hiểu lầm, thế là sửa soạn đơn giản rồi đến rạp chiếu phim như đã hẹn.
Không ngờ Lý Nghiêu chưa tới mà hắn lại gặp Thẩm Dịch trước cổng rạp. Đường Cửu chạy tới kinh ngạc hỏi: "Sao em lại ở đây?"
Thẩm Dịch tươi cười với hắn: "Ca ca thông minh quá nên để anh đi một mình em không yên tâm lắm."
Đường Cửu: "......"
Thế mà tên nhóc này vẫn còn để bụng chuyện hắn nhận lầm người!
Cũng đâu thể trách hắn được! Ai mà ngờ ông xã cao to uy mãnh nhà mình lại biến thành omega, còn là bé O nũng nịu đáng yêu luôn miệng gọi ca ca, vừa ngọt vừa mềm nữa chứ!
Muốn trách thì phải trách đối phương diễn kịch quá giỏi!
Hắn tức mà không dám nói, chỉ quay đi hầm hừ một tiếng.
Chốc lát sau Lý Nghiêu tới. Đường Cửu lập tức ra đón rồi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, giờ mình có việc bận không xem phim được...... Thật ngại quá!"
Lý Nghiêu thoáng kinh ngạc, sau đó thấy Thẩm Dịch đứng cạnh Đường Cửu thì đột nhiên thở dài: "Vì cậu ấy đúng không?"
Đường Cửu nhất thời nghẹn lời, Lý Nghiêu mỉm cười chua chát: "Không sao...... Trước đây từng nghe đồn về các cậu nhưng cậu theo đuổi Lý Ngạn Thành lâu như vậy nên mình tưởng cậu vẫn thích alpha hơn, bởi thế mới nắm lấy cơ hội này, không ngờ cuối cùng vẫn thua."
Đường Cửu sững sờ.
"Kỳ Phong, mình để ý cậu lâu lắm rồi." Lý Nghiêu thẳng thắn nói với hắn, "Tuy rất đáng tiếc nhưng mấy ngày nay ở bên cậu rất vui. Hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn."
Y vỗ vai Đường Cửu rồi im lặng rời đi.
Đường Cửu xoa ngực trấn tĩnh lại. Không ngờ Thẩm Kỳ Phong đúng là sát thủ của cả A lẫn O, xem ra trước kia đã vướng không ít nợ hoa đào. Hắn nhìn Thẩm Dịch: "Giờ yên tâm chưa?"
Thẩm Dịch cười ngọt ngào rồi chủ động nắm tay hắn. Sau khi Đường Cửu bị nụ cười kia làm mờ mắt thì lập tức lộ vẻ cảnh giác: "Gì thế?"
Giờ hắn mới nhận ra ŧıểυ tử này là viên đạn bọc đường, tuyệt đối không thể để vẻ ngoài ngây thơ của đối phương lừa gạt được.
"Không có gì." Thẩm Dịch lắc lư tay hắn, "Dù sao cũng ra ngoài rồi, chúng ta hẹn hò nhé."
Ngẫm lại thì họ đã cùng nhau trải qua mấy thế giới nhưng vẫn chưa chính thức hẹn hò lần nào. Đường Cửu lập tức hăng hái đi mua hai vé xem phim suất chiếu gần nhất và một hộp bắp rang, sau đó xếp hàng vào rạp.
Hắn cố ý chọn ghế đôi, hai người đi thẳng tới hàng cuối cùng rồi ngồi xuống chiếc ghế đỏ rộng lớn mềm mại. Chỗ này hơi gần máy điều hòa, Thẩm Dịch sợ Đường Cửu bị gió thổi lạnh nên choàng áo khoác của mình lên vai hắn, sau đó đặt hộp bắp rang ở giữa, bốc hai hạt đút cho Đường Cửu.
Đường Cửu thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của đối phương, rất tự nhiên há miệng ăn.
Hai nữ sinh đi qua trước mặt họ, thấy một nam sinh thanh tú như omega đang đút bắp rang cho một nam sinh alpha cao to đẹp trai thì hết sức kinh ngạc, nhưng chẳng hiểu sao nhìn cảnh này rất đáng yêu nên che miệng cười trộm.
Thẩm Dịch hoàn toàn không quan tâm mà tiếp tục đút cho Đường Cửu ăn, còn Đường Cửu lại giật mình nhớ ra đối phương là omega.
Từ trước đến nay đối phương luôn đóng vai mạnh mẽ, giờ lại biến thành một ŧıểυ O yếu đuối mềm mại chắc trong lòng sẽ hụt hẫng lắm.
Nếu mình đã quyết định vì yêu làm 1 thì phải chăm sóc đối phương thật tốt mới được!
Đường Cửu lập tức ngồi thẳng dậy, khoác áo lên người Thẩm Dịch rồi bốc một hạt bắp rang đút cho y.
Thẩm Dịch chưa kịp phản ứng: "Ơ?"
"Em là omega yếu đuối, còn nhỏ hơn anh nữa," Đường Cửu chân thành nói, "Giờ đổi lại anh chăm sóc em."
Thẩm Dịch: "Chẳng phải anh cũng là omega à?"
"Anh thì khác." Đường Cửu lập tức vỗ bụng kiêu ngạo nói, "Anh có cơ bụng đấy nhé."
Thẩm Dịch cười khẽ, không từ chối nữa mà há miệng cắn bắp rang, nhân tiện liếʍ ngón tay hắn. Đường Cửu đỏ mặt, nhưng lúc này phim đã bắt đầu chiếu nên trong rạp yên tĩnh lại, hắn cũng không tiện nói tiếp.
Đây là một bộ phim chiến tranh viễn tưởng, kỹ xảo cũng không tệ, Đường Cửu xem một hồi thì đột nhiên nghe thấy Thẩm Dịch nói nhỏ: "Ca, em lạnh."
Chậc, thấy chưa, thể chất omega yếu ớt vậy đấy!
Đường Cửu lập tức dang hai tay ôm Thẩm Dịch vào lòng: "Đỡ hơn chưa?"
Thẩm Dịch gật đầu, Đường Cửu đắc ý tiếp tục xem phim. Một lát sau, hắn chợt cảm thấy vạt áo sơ mi của mình bị vén lên rồi một bàn tay luồn vào. Hắn bị nhột co người lại, quay sang thì thấy đôi mắt lóe sáng của Thẩm Dịch trong bóng tối: "Tay lạnh quá, sưởi ấm cho em chút nhé."
Lạnh cái bép, rõ ràng tay nóng hổi thế cơ mà!
Đường Cửu đỏ mặt, ngầm cho phép đối phương sàm sỡ mình. Cái tay kia nằm im một hồi lại bắt đầu sờ tới sờ lui trên bụng hắn. Đường Cửu chịu không nổi, lập tức đè lại bàn tay đang làm loạn dưới áo sơmi rồi quay đầu cảnh cáo: "Em......"
Ai ngờ vừa quay mặt sang thì đã bị Thẩm Dịch rình rập nãy giờ chồm tới khóa môi, mọi thanh âm đều bị chặn lại giữa hai đôi môi dán chặt nhau.
Nhờ vậy Đường Cửu mới biết được ưu điểm của ghế đôi.
Thẩm Dịch hôn vành tai hắn một cái rồi thì thào: "Ca ca ngọt quá."
Hắn vừa ăn bắp rang xong.
Đường Cửu đỏ mặt vờ như không nghe thấy, ngồi nghiêm chỉnh nhìn màn hình xem phim nhưng nửa đoạn sau hoàn toàn không thể lọt vào mắt.
Phim chiếu xong, hai người đi ăn trưa rồi đến tiệm game arcade chơi hết buổi chiều, đến tối Thẩm Dịch lắc tay Đường Cửu: "Ca, mẹ em đi vắng rồi, em tới nhà anh ngủ được không?"
Tuy biết rõ y chỉ đang kiếm cớ nhưng chuyện này cũng chẳng có gì phải xoắn xuýt, thế là Đường Cửu lại dẫn người nào đó về nhà. Lần này cha Thẩm không ở đây nên Thẩm Dịch có thể ngủ phòng khách, nhưng khi Đường Cửu từ trong phòng tắm đi ra mới phát hiện đối phương đã tự giác leo lên giường hắn.
Nếu là trước kia có lẽ Đường Cửu sẽ khó lòng kềm chế, nhưng giờ đối phương là omega, Đường Cửu nghĩ đến mình phải gánh vác sứ mệnh trọng đại làm 1 thì trong lòng chợt dâng lên một nỗi bi tráng.
Từ khi biết mình là gay, Đường Cửu luôn thuần 0 nhưng bây giờ vì tình yêu hắn có thể bất chấp hết!
Thẩm Dịch thấy sắc mặt người nào đó như ăn phải đồ thiu thì tỏ vẻ khó hiểu: "Ca, anh không sao chứ? Ăn gì đau bụng rồi à?"
Đường Cửu xua tay rồi vén chăn leo lên giường, Thẩm Dịch hệt như viên bánh trôi nhỏ lăn tới cạnh hắn.
Đường Cửu nhớ lại cách làm trước kia của đối phương, quay đầu chủ động hôn lên môi y một cái. Trong mắt Thẩm Dịch lóe lên vẻ bất ngờ rồi đảo khách thành chủ quấn lấy môi lưỡi hắn dây dưa liếʍ láp. Đường Cửu bị hôn chóng mặt, vừa cố gắng đáp lại vừa duỗi tay ra sau lưng Thẩm Dịch nhẹ nhàng vuốt mông đối phương.
Toàn thân Thẩm Dịch cứng đờ, lập tức ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ kinh dị: "...... Anh làm gì vậy?"
"À ừm, chẳng phải bây giờ em hơi yếu sao......" Đường Cửu sợ đối phương tự ái nên lựa lời nói khéo, "Có một số chuyện cứ giao cho anh là được rồi!"
Thẩm Dịch dài giọng "ồ" một tiếng, chậm rãi hỏi: "Hơi yếu?"
Chẳng hiểu sao sống lưng Đường Cửu đột nhiên lạnh toát, hắn lặng lẽ nuốt nước bọt, rụt lại phía sau rồi tiếp tục giải thích: "Anh chẳng có ý gì khác đâu, anh chỉ sợ em không đủ sức......"
Thẩm Dịch mỉm cười đè Đường Cửu ngã ra giường rồi đưa tay nâng mông hắn lên.
"Ca ca nghĩ nhiều rồi." Giọng y dịu dàng nhưng ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, "Dù em có yếu thì vẫn dư sức làm ca ca khóc đấy. Muốn thử không?"