Nghe nói Ma Tôn đại nhân ngủ say mười năm trước đã trở về nên thủ hạ Ma Tôn ngày xưa vội vàng kéo về từ bốn phương tám hướng, tận mắt thấy Ma Tôn đại nhân của mình vẫn uy vũ anh tuấn như xưa thì khoa tay múa chân mừng đến phát khóc.
Không chỉ vậy, Ma Tôn đại nhân độc thân ngàn năm còn dẫn theo phu nhân, phu nhân kia mỹ mạo động lòng người, đúng là niềm vui càng tăng lên gấp bội!
Ma Cung hoang vu im lìm suốt mười năm lại trở nên náo nhiệt, ma tu nào gặp Đường Cửu cũng tỏ ra tôn kính như gặp tôn thượng của mình, cực kỳ lễ độ gọi một tiếng "phu nhân".
Đường Cửu cảm thấy danh xưng này hơi kỳ, vành tai đỏ lên nói: "Phu nhân gì chứ, sau này đừng gọi thế nữa."
Đám ma tu liếc nhau, nhanh chóng nhận ra tình cảm của tôn thượng và phu nhân xuất hiện nguy cơ.
Cũng đúng thôi, bọn họ nghe nói phu nhân bị tôn thượng cướp về trên đường, vốn muốn gả cho Ma Quân Thương Bắc nên chắc không thích chủ thượng nhà họ đâu.
Nhưng giờ Đông Phương Đông đã trụi lủi, đâu có đẹp bằng chủ thượng của họ chứ?
Dù không trụi lông thì Đông Phương Đông có anh tuấn bằng chủ thượng nhà họ không? Tu vi sâu không? Địa vị cao không? Năng lực trên giường mạnh không!?
Khoan nói đến những thứ khác, Xà tộc bọn họ có đến hai cái kia, về phương diện này là thiên phú dị bẩm, các chủng tộc khác bất luận thế nào cũng không bì kịp!
Nhất định phải làm phu nhân hồi tâm chuyển ý mới được!
Một thiếu nữ áo xanh vốn là rắn lục đi tới trước mặt Đường Cửu nghiêm túc nói: "Nam nhân trụi lông quá sớm chứng tỏ năng lực chuyện kia không tốt đâu, phu nhân nghĩ lại đi ạ!"
Đường Cửu: "?"
Một thiếu niên vốn là ngũ bộ xà mặc áo vàng đứng cạnh đế thêm vào: "Tuy dưa hái xanh không ngọt nhưng chủ thượng chúng ta thật sự không tầm thường đâu, phu nhân phải chính miệng nếm thử mới biết y ngon cỡ nào chứ!"
Đường Cửu: "??"
Các ngươi đang nói gì thế hả, sao một chữ ta cũng nghe không hiểu vậy?
Đám người thấy phu nhân im lặng chưa có vẻ gì xiêu lòng, thế là trao đổi ánh mắt với nhau, nhận thấy để phu nhân tự trải nghiệm sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
"Tuy phu nhân đã gả tới đây nhưng vẫn chưa động phòng với tôn thượng đúng không?" Thiếu nữ áo xanh nói, "Lễ tiết này không thể thiếu được, ta thấy phải bổ sung thôi."
Các ma tu đồng loạt gật đầu.
Đường Cửu: "Đợi đã......"
"Không đợi được nữa đâu ạ!" Thiếu niên áo vàng tỏ vẻ bi thương nâng tay áo lau nước mắt, "Chủ thượng chúng ta là mỹ nam xưa nay hiếm có, là vị vua mạnh nhất trong lịch sử Ma tộc, sống mấy ngàn năm mà vẫn còn giữ tấm thân xử nam, thật thê thảm biết mấy!"
Đường Cửu: "......"
Hắn không có mặt mũi nói "tấm thân xử nam" của chủ ngươi bị ta phá rồi, chẳng còn trong trắng nữa đâu.....
"Phu nhân, ngài là người duy nhất y thích trong mấy ngàn năm qua, xin ngài ở lại đây đi, đừng để y cô độc một mình nữa."
Không hiểu sao Đường Cửu bị câu này làm cho lập tức mềm lòng, đến khi kịp phản ứng thì đã bị một đám thủ hạ phấn khởi hồ hởi mặc vào hỉ bào đỏ chót, buộc lên tóc dài rồi khua chiêng gõ trống đưa vào tân phòng trang trí đỏ rực.
Đường Cửu đội khăn cô dâu ngồi trên giường trải chăn đỏ, nghĩ ngợi hồi lâu cũng không hiểu sao sự tình lại phát triển đến bước này.
Đang nghĩ ngợi thì cửa điện mở ra, nghe tiếng bước chân quen thuộc, Đường Cửu bất giác dâng lên một nỗi khẩn trương, sau đó có người nhấc lên khăn cô dâu của hắn, ý cười đầy mắt gọi hắn một tiếng "phu nhân".
Cửu Uyên cũng mặc hỉ phục đỏ chót, bên trên thêu hình thụy thú, đường may vừa người làm nổi bật vẻ anh tuấn, Đường Cửu càng khẩn trương hơn, nhịp tim đập nhanh lạ lùng. Thật kỳ quái, đã là lão phu lão thê cả rồi mà còn e lệ gì nữa chứ?
Hắn cố ý tỏ ra hung dữ để che giấu tâm trạng mình: "Đây lại là ý xấu của ngươi đúng không? Hả?"
"Oan quá, ta cũng bị bọn họ bắt mặc đồ rồi đẩy vào đây mà." Cửu Uyên cười nói, "Nhưng ta hết sức hài lòng với sự sắp xếp này."
Mặt Đường Cửu nóng lên, đang muốn cãi thì nghe Cửu Uyên nói thêm: "Cử hành nghi thức xong chúng ta sẽ thành phu thê thật sự rồi."
Đường Cửu siết chặt khăn cô dâu, trong lòng dập dềnh gợn sóng.
Mặc dù ở mấy thế giới trước hắn đều hẹn hò ngọt ngào với đối phương nhưng nhiều nhất cũng chỉ thổ lộ tâm ý với nhau chứ chẳng cử hành nghi thức gì cả.
Có lẽ chỉ ở thế giới này họ mới có thể quang minh chính đại kết làm bạn lữ giống như bao đôi phu thê ân ái khác.
Đường Cửu vốn cảm thấy nghi thức này quá hoang đường nên còn e lệ, sau khi nghĩ vậy thì trong lòng không còn khó chịu nữa, thậm chí còn lộ ra mấy phần ngọt ngào, đỏ mặt cầm chén rượu hợp cẩn Cửu Uyên đưa rồi uống giao bôi với y.
Cửu Uyên nhìn hắn chăm chú, ánh mắt kia quá tha thiết khiến mặt Đường Cửu nóng lên, hắn khẩn trương tìm đề tài khác: "Có phải còn kết tóc nữa không?"
Cửu Uyên nhìn hắn, trầm thấp ừ một tiếng: "Ngươi tự làm nhé?"
Đường Cửu gật đầu rồi làm phép thuật nhỏ cắt một chùm tóc của mình và Cửu Uyên, sau đó nghiêm túc kết lại. Nút thắt chặt chẽ xinh đẹp, từ nơi sâu xa tựa như có thứ gì đó ràng buộc hai người lại với nhau, từ nay không còn xa rời, Đường Cửu vô thức lộ ra một nụ cười ngây ngô rồi hớn hở nhìn Cửu Uyên: "Kết xong rồi!"
Một giây sau hắn bị đối phương đè ra giường cắn môi, mang theo hơi thở cực nóng: "Phu nhân kết đẹp lắm. Vi phu thưởng cho ngươi chút tu vi nhé?"
Đường Cửu không thể phản kháng mà cũng không muốn phản kháng, bị con rắn hư hỏng kia kéo lên giường làm chuyện xấu cả đêm.
Chăn mền đỏ chót bị giày vò nhăn nhúm không còn hình dạng, tóc đen xõa tung trên đệm, Đường Cửu ngơ ngác nằm sấp, đuôi mắt ửng đỏ còn đẹp hơn cả chăn hỉ dưới người. Ngón tay trắng nõn của hắn bấu chặt gối đầu bằng gấm, chịu không nổi nhích tới phía trước nhưng lại bị nam nhân nắm eo kéo về rồi khàn giọng bắt hắn gọi tên mình.
Đường Cửu cứ tưởng nghe lời thì đối phương sẽ tha cho mình nên nghẹn ngào gọi: "Phu quân......"
"Ngoan." Giọng Cửu Uyên càng trầm hơn, mang theo sự tham lam và hưng phấn khiến người ta run rẩy, "Phu quân cho ngươi hết."
——
Núi Thúy Bình, phái Vô Trần.
Gần đây bầu không khí trong môn phái rất kỳ quái, đệ tử tóc tai xơ xác, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt thâm đen, ngay cả khi tu luyện cũng hoang mang hoảng hốt, trong mắt luôn ẩn chứa sợ hãi và lo lắng.
Chẳng còn ai lấy lòng ŧıểυ sư đệ Thanh Khanh, mỗi lần thấy mặt Thanh Khanh cứ như thấy quái vật nào đáng sợ lắm, cả khuôn mặt phản xạ có điều kiện bắt đầu dâng lên cảm giác đau buốt nhức nhối, chỉ muốn trốn càng xa càng tốt.
"Ta sắp điên rồi...... đã hai ngày nay ta không dám ngủ......"
Vì chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ luôn mơ thấy ác mộng vô cùng chân thực kia khiến bọn hắn đau chết đi sống lại, đến mức mỗi sáng tỉnh dậy cứ như sống sót sau tai nạn. Một đệ tử khổ sở vò đầu bứt tai, "Rốt cuộc là tại sao? Chúng ta bị nguyền rủa à?"
Các đệ tử mờ mịt nhìn đại sư huynh của mình, tha thiết hy vọng có được một đáp án.
Hà Thiên Duệ im lặng chốc lát rồi hỏi với giọng khô khốc: "Các ngươi có tin ma quỷ không?"
Nếu quả thật có ma quỷ thì hẳn là Nguyễn Lan chết oan biến thành u hồn đến báo thù bọn hắn.
"Phụ thân, mau cứu con, mau cứu con với ——"
Trong phòng Thanh Khanh gào khóc tê tâm liệt phế, quỳ trên giường vò tóc mình: "Con không muốn nằm mơ nữa, con sắp điên rồi ——!!"
Bất kể ngày hay đêm hắn luôn mơ thấy mình đứng trước gương, trơ mắt nhìn mặt mình bị rạch ra từng vết máu, cảm nhận nỗi thống khổ khiến người ta phát điên đến khi cả khuôn mặt biến thành thịt đỏ nhầy nhụa. Hơn nữa không hiểu sao tất cả sư huynh đều tránh xa hắn như tránh ôn dịch, hắn gặp ác mộng đáng sợ như vậy mà chẳng ai chịu tới dỗ dành hắn, bọn họ dùng ánh mắt vừa hoảng sợ vừa ghê tởm liếc hắn từ xa rồi quay người biến mất tăm.
Hắn bị cả môn phái kỳ thị xa lánh, chỉ có phụ thân tới dỗ hắn mỗi ngày.
Chưởng môn đau khổ nhìn con mình khóc trong tuyệt vọng, đáy lòng dâng lên một nỗi bất lực sâu sắc.
Hắn không biết phải an ủi Thanh Khanh thế nào. Bởi vì chính hắn cũng đang trải qua luyện ngục mỗi ngày, thậm chí còn đáng sợ hơn cả ác mộng của Thanh Khanh.
Nhưng mọi đệ tử trong môn phái đã thành người không ra người quỷ không ra quỷ, hắn làm chưởng môn không thể gục ngã trước đệ tử được. Hắn giữ vững tinh thần rồi vỗ vai Thanh Khanh nói: "Mới đây tiên minh báo tin hơn mười tên Ma Quân của Ma tộc dẫn hơn vạn ma tu tụ tập ở thành Tam Nguyên, sắp khởi xướng cuộc chiến xâm lược với tu sĩ Nhân tộc. Tiên minh triệu tập khẩn cấp tất cả môn phái lập tức đến thành Tam Nguyên tập kết nghênh chiến. Đến lúc đó các danh môn vọng tộc đều sẽ có mặt, kể cả Huyền Thiên Môn. Nguyễn chưởng môn của Huyền Thiên Môn giờ đã đạt đỉnh Đại Thừa, là tu sĩ mạnh nhất Nhân tộc, nhất định hắn sẽ có cách giải trừ ác mộng của con."
Nghe xong Thanh Khanh nín khóc, một lần nữa dấy lên hy vọng: "Được...... Chúng ta đi thôi, giờ chúng ta lập tức đến thành Tam Nguyên đi!"
——
"Mà này, rốt cuộc ngươi đã làm gì Hà Thiên Duệ thế?" Đường Cửu rất tò mò. Từ khi rời khỏi phái Vô Trần, Đường Cửu phát hiện giá trị hối hận của Hà Thiên Duệ vốn đang im lìm bỗng dưng tăng đều mỗi ngày. Sáng nào hắn tỉnh dậy cũng phát hiện thanh tiến độ nhảy tới phía trước một ô, hết sức thần kỳ.
Cửu Uyên cười tủm tỉm: "Muốn biết không?"
Đường Cửu hăng hái gật đầu.
"Vậy ngươi ném con thỏ kia trước đi." Cửu Uyên nhìn lướt qua ngực hắn, ngữ khí hết sức tủi thân, "Biết vậy ta đã không gửi nó tới cho ngươi. Từ khi có con thỏ này ngươi ngày ngày chơi nó mà chẳng chơi ta gì cả."
Đường Cửu: "......"
Nói chuyện đàng hoàng được không, ta chơi ngươi lúc nào?
Rõ ràng là ngươi chơi ta có được hay không!?
Đường Cửu nghiến răng nheo mắt nhìn nam nhân đang giả ngu: "Đêm qua eo ta bị ngươi giày vò suýt gãy, ngươi còn dám giả vờ mất trí nhớ với ta nữa à?"
"Ta mặc kệ." Cửu Uyên vẫn cứ nhây, "Phu nhân vuốt nó mà không vuốt ta, ta ghen."
Đường Cửu bó tay với người nào đó không cần liêm sỉ, đành phải thả con thỏ đi rồi đưa tay xoa đầu nam nhân: "Được chưa?"
Cửu Uyên không nói được hay không mà đột nhiên hỏi: "Giờ ngươi còn sợ rắn không?"
Đường Cửu nghĩ nhất định là sợ rồi. Nhưng nếu rắn kia là Cửu Uyên thì hình như không sợ lắm.
Thấy vẻ mặt Đường Cửu thả lỏng, Cửu Uyên lại gần hôn một cái lên vành tai hắn rồi thấp giọng nói: "Ta biến về nguyên hình, phu nhân sờ ta được không?"
Đường Cửu liếc y hừ lạnh: "Ngươi nghĩ hay lắm."
Con rắn đại gia này thật biết hưởng thụ!
Cửu Uyên cò kè mặc cả: "Ngươi sờ ta thì đêm nay ta sẽ để ngươi yên."
Đường Cửu dỏng tai lên, thấy hơi xiêu lòng. Hắn ở Ma Cung với Cửu Uyên gần một tháng nay, hầu như đêm nào cũng là đêm xuân, tu vi theo nước lên thì thuyền lên, từ Nguyên Anh đã đột phá thành công đến Hóa Thần. Nhưng giờ hắn hoàn toàn không cảm thấy tu vi cao là chuyện tốt, tu vi của hắn càng cao thì thể chất càng tốt, Cửu Uyên càng có lý do để giày vò hắn!
Nhưng dù thân thể có tốt mấy cũng đâu chịu nổi ngày ngày bị con rắn kia làm loạn chứ!
Đã một tháng không được ngủ đủ giấc nên Đường Cửu suy nghĩ giây lát rồi gật đầu: "Được thôi!"
Cửu Uyên khẽ nhếch môi cười rồi nhanh chóng biến thành một con rắn đen ngay trước mắt Đường Cửu. Lúc đầu Đường Cửu còn hơi khẩn trương nhưng sau đó dần thả lỏng.
Hắn biết con rắn này sẽ không làm hại mình.
Mà định thần nhìn kỹ lại thì con rắn này thật sự rất đẹp, toàn thân đen như mực, phía trên phủ kín đường vân mỹ lệ, lúc chậm rãi trườn trên mặt đất hệt như dải gấm di động, có một loại mỹ cảm yêu dị.
Rắn đen kiêu hãnh phô bày thân thể hoàn mỹ của mình với Đường Cửu rồi trườn lên đầu gối hắn, đung đưa đầu rắn ủi vào ngực hắn, thè lưỡi ra liếʍ một cái vào chỗ nào đó dưới áo.
Đường Cửu bị nhột rụt mình ra sau, trên mặt cấp tốc ửng đỏ. Đồ rắn hư, biến về nguyên hình mà cũng không quên đùa nghịch lưu manh nữa!
Trơn bóng như sa tanh lại còn mát lạnh, sờ rất thích tay.
Đường Cửu áp cả bàn tay lên vuốt ve thân rắn đen tuyền, giống như phát hiện ra niềm vui mới nên chơi quên cả trời đất.
Hắn không phát hiện con rắn đen kia đã hơi xao động, bắt đầu chủ động cọ xát vào người hắn, uốn éo thân mình đưa bộ phận nào đó bên dưới đến tay Đường Cửu. Đường Cửu vô tư sờ soạng, sau đó mò được một vật không hề trơn láng mà hơi nhám tay.
Ừm, vừa nhám vừa có gai ngược.
Mà hình như...... còn có tận hai cái.
Sắc mặt Đường Cửu đỏ bừng, vung tay hất rắn đen ra, trong nháy mắt con rắn kia lại biến thành người, ôm chặt eo Đường Cửu rồi cúi đầu hôn môi hắn: "Phu nhân hư quá, sao lại sờ chỗ kia của ta chứ?"
Đường Cửu xù lông: "Rõ ràng ngươi chủ động đưa đến mà!"
"Ta mặc kệ, là phu nhân cố ý quyến rũ ta." Cửu Uyên liếc hắn một cái với vẻ sâu xa rồi bế hắn vào trong điện.
Đường Cửu hốt hoảng: "Ngươi vừa nói đêm nay để ta yên mà ——"
"Ừ." Cửu Uyên mỉm cười kéo màn giường xuống, "Từ giờ đến đêm vẫn còn lâu lắm."