Bệnh của Thẩm Kha nhẹ hơn Đường Cửu rất nhiều, không phát sốt mà chỉ hơi đau họng, không thể tính là phong hàn, nhiều nhất cũng chỉ bị cảm xoàng. Yến Ngọc Hiên lại sốt ruột cứ như y bị bệnh hiểm nghèo, liên tục triệu các thái y đến khám, còn đích thân ngồi bên giường hỏi han ân cần: "Khó chịu lắm sao? Đều do trẫm không tốt, đêm qua chỉ lo dẫn ngươi đi xem đèn lồng mà quên mất thân thể ngươi yếu đuối......"
"Bệ hạ nói gì vậy." Thẩm Kha cầm tay hắn ôn nhu nói, "Ta uống thuốc đỡ hơn nhiều rồi, chẳng qua chỉ thấy hơi lạnh thôi......"
Yến Ngọc Hiên khẩn trương định truyền thái y nhưng lại bị Thẩm Kha níu tay áo ngăn cản, cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ nói: "Đêm nay bệ hạ có thể ở lại điện Thừa Ca với ta không? Bệ hạ ôm ta...... rất ấm áp."
Yến Ngọc Hiên sững sờ rồi mỉm cười cưng chiều véo nhẹ mũi y: "Muốn để ta ở bên ngươi thì cứ nói thẳng không được sao? Ngươi đó."
Gương mặt Thẩm Kha hơi ửng đỏ.
Hai người lại chàng chàng ta ta, cung nhân chung quanh đều nín thở cúi đầu không dám nhìn, Vương Phúc Hải thoáng do dự rồi tiến lên thì thào nhắc nhở: "Bệ hạ, lúc sáng ngài đã bảo Hoàng hậu đêm nay sẽ đến Trường Nhạc Cung thăm y."
Yến Ngọc Hiên nhớ lại. Đúng rồi, Cẩn Chi cũng bị bệnh không nhẹ......
Hắn nhất thời có chút do dự, Thẩm Kha lặng lẽ dò xét sắc mặt hắn rồi cúi đầu nói khẽ: "Bệ hạ đến thăm Hoàng hậu đi. Ta chỉ bệnh nhẹ, không có gì đáng ngại......" Nói rồi đột nhiên quay đầu ho dữ dội, lông mày thống khổ nhíu lên, sắc mặt trắng bệch.
Yến Ngọc Hiên lập tức nóng lòng, vừa vỗ lưng cho y vừa quay lại bảo Vương Phúc Hải: "Mời thái y đến đây. Sau đó tới chỗ Hoàng hậu báo y biết đêm nay ta có việc không đến được, hôm khác lại đến thăm y."
Vương Phúc Hải âm thầm than thở một tiếng, cúi đầu đáp lại rồi nhanh nhẹn đi làm việc.
——
"Ta biết rồi." Đường Cửu nói, "Làm phiền công công đi một chuyến."
ŧıểυ Thuận Tử đứng bên cạnh tiến lên kín đáo đưa một túi gấm đựng thỏi vàng cho Vương Phúc Hải. Vương Phúc Hải túm chặt tay áo, khom người cúi đầu nói: "Hoàng hậu nghỉ ngơi cho khỏe, ngày khác nô tài sẽ nhắc bệ hạ."
"Không cần." Đường Cửu mỉm cười, khóe miệng nhếch lên đầy khó nhọc, "Thẩm quý phi bệnh nặng như vậy, ta cũng nên đi thăm y mới phải."
——
Yến Ngọc Hiên ở điện Thừa Ca nghỉ ngơi một đêm, trước khi vào triều còn dặn dò Thẩm Kha: "Nhớ uống thuốc đúng giờ, sau khi hạ triều ta liền đến thăm ngươi."
Thẩm Kha ngoan ngoãn vâng dạ.
Ăn sáng xong, cung nhân đem thuốc đến. Thẩm Kha bưng chén thuốc lên định uống thì đột nhiên ngửi mùi thuốc không giống hôm qua, "Hôm nay đổi phương thuốc à? Sao ngửi thấy hơi tanh vậy?"
Cung nữ phụ trách sắc thuốc đáp: "Không phải đổi đơn thuốc đâu ạ. Chỉ là khi nô tỳ sắc thuốc thì một ŧıểυ công công ở Trường Nhạc Cung tới bỏ thêm một thứ vào trong, bảo là Hoàng hậu nghe nói quý phi bị bệnh nên lấy thuốc bổ của y bỏ vào sắc chung với thuốc trị phong hàn, hiệu quả sẽ tốt hơn."
Thẩm Kha nghe xong chợt cảm thấy chén thuốc trong tay nóng ran, dằn mạnh chén thuốc xuống bàn trà làm văng ra ngoài mấy giọt.
Bát sứ va vào bàn gỗ gây ra tiếng động khiến ŧıểυ cung nữ giật nảy mình, lo sợ bất an ngẩng đầu nhìn y.
Thẩm Kha: "Y muốn bỏ đồ vào mà ngươi cũng để y bỏ sao?"
Dáng vẻ nam nhân vẫn nhu nhược như trước, chỉ là trên gương mặt ngày thường luôn tỏ ra ngượng ngùng sợ sệt mà giờ đột nhiên lạnh lẽo, đôi mắt nhìn xoáy vào nàng có chút đáng sợ. ŧıểυ cung nữ lạnh toát sống lưng, quỳ phịch xuống run giọng nói: "Nô tỳ đáng chết!"
Thẩm Kha lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm rồi lại dời ánh mắt sang chén thuốc kia.
Lâm Cẩn Chi đã bỏ gì vào đây?
Độc?
Y không nghĩ Lâm Cẩn Chi lại tốt bụng sai người đem cho y thuốc bổ gì đó. Y vừa đến đây đã cướp hết sủng ái của Yến Ngọc Hiên, còn để đối phương biết mình những năm qua chỉ là thế thân, chắc hẳn Lâm Cẩn Chi đã hận chết y. Dù Lâm Cẩn Chi không dám hạ độc trong thuốc nhưng khẳng định cũng không phải thứ gì tốt, y nhớ lại mùi tanh lúc nãy vừa ngửi liền thấy buồn nôn.
Y chán ghét nhìn cung nữ quỳ dưới đất một hồi, thứ ngu ngốc như thế không cần giữ lại bên cạnh làm gì.
Đang muốn tìm lý do kéo cung nữ này ra ngoài thì đột nhiên vọng vào tiếng thông báo: "Hoàng hậu giá lâm!"
Thẩm Kha biến sắc, vội vàng bảo cung nữ đứng dậy, mình cũng sửa sang vạt áo rồi đi ra nghênh đón. Trên mặt y hiện lên nụ cười không chút sơ hở nhưng trong lòng lại cảnh giác vạn phần.
Đầu tiên là đưa "thuốc", giờ lại tự mình đến điện Thừa Ca, Lâm Cẩn Chi muốn làm gì?
Y chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ thì Đường Cửu đã thản nhiên đi đến. Hắn liếc nhìn chén thuốc còn bốc hơi nóng trên bàn trà, trong lòng nhất thời vui vẻ.
Quả nhiên là không uống.
Hắn nhìn về phía Thẩm Kha, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn là biểu cảm nhàn nhạt như trước: "Thẩm quý phi đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Thẩm Kha tỏ vẻ thụ sủng nhược kinh, vội vàng đáp: "Bẩm Hoàng hậu, đã không sao rồi. Ta nghe nói ngài cũng bị cảm lạnh, không ngờ ngài còn tới đây một chuyến......"
Đường Cửu không trả lời y mà chỉ hỏi ngắn gọn: "Sao không uống thuốc?"
Giọng nói của Lâm Cẩn Chi luôn lạnh nhạt, phối hợp với câu hỏi này nghe như đang chất vấn, trong lòng Thẩm Kha giật thót, hoàn toàn không ngờ thái độ hắn cường ngạnh như vậy, cứ như muốn bức ép y, nhất thời không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa, y dè dặt trả lời: "Là thế này, thái y nói thân thể ta không còn gì đáng ngại, có thể ngừng thuốc rồi, do hạ nhân sơ ý nên mới sắc một chén bưng tới."
"Nếu đã bưng tới thì cũng đừng lãng phí." Đường Cửu nói, "Uống đi."
Thẩm Kha lùi lại một bước, miễn cưỡng cười nói: "Cái này......"
Đường Cửu tiến lên bưng chén thuốc kia rồi liếc nhìn Thẩm Kha, khóe môi nhếch lên: "Sao thế, muốn ta cho ngươi uống à?"
Trên mặt Thẩm Kha rốt cuộc lộ vẻ kinh ngạc không che giấu được.
Y không ngờ Lâm Cẩn Chi thật sự to gan như vậy, còn muốn cưỡng ép y uống!
Nụ cười kia trong mắt Thẩm Kha đã trở nên vặn vẹo quỷ dị, rất giống quỷ sứ dưới Địa Ngục đến đòi mạng.
Thuốc này...... Thuốc này nhất định có vấn đề!
Chẳng lẽ Lâm Cẩn Chi muốn cá chết lưới rách, trực tiếp hạ độc cho y chết!?
Cũng phải, đối phương đã thất sủng, không thể làm Yến Ngọc Hiên hồi tâm chuyển ý, nếu giết y rồi tùy tiện giá họa cho người khác thì Yến Ngọc Hiên rất có thể sẽ tin tưởng Lâm Cẩn Chi, thậm chí...... thậm chí mọi chuyện sẽ trở lại như trước kia!
Dù sao Lâm Cẩn Chi vẫn là thế thân của "Thẩm Kha đã chết"!
Nghĩ vậy Thẩm Kha chợt toát mồ hôi lạnh. Y thật sự đã xem thường Lâm Cẩn Chi, cứ tưởng nam nhân này không có uy hiếp gì, nào ngờ lòng dạ đối phương thâm sâu, thủ đoạn độc ác như vậy!
Đối phương đã bưng chén thuốc đi từng bước về phía y, Thẩm Kha vội nháy mắt ra hiệu cho cung nhân mau đi gọi Yến Ngọc Hiên, còn mình thì vén vạt áo quỳ xuống đất, cắn chặt môi dưới, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Xin hỏi Hoàng hậu, ta đã phạm lỗi gì khiến ngài chán ghét ta như vậy?"
Đường Cửu dừng chân lại, "Nói thế là sao?"
"Tại sao ngài phải ép ta uống chén thuốc này?" Thẩm Kha dứt khoát ngửa bài, "Cung nữ sắc thuốc nói ngài sai người bỏ thêm thứ gì đó vào trong. Xin hỏi Hoàng hậu, rốt cuộc ngài đã bỏ thêm cái gì?"
Đường Cửu nhíu mày, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên, im lặng không trả lời.
Thái độ của hắn khiến Thẩm Kha càng thêm khẳng định suy đoán của mình, trong lòng y không còn sợ hãi, thậm chí còn bắt đầu kích động. Yến Ngọc Hiên sẽ mau chóng tới đây, hành động này của Lâm Cẩn Chi tuy hung ác nhưng cũng thật ngu ngốc, chỉ cần lát nữa Yến Ngọc Hiên nghe mình tố cáo thì kẻ phải chết sẽ là Lâm Cẩn Chi!
Đối phương dường như cũng phát giác thời gian không còn nhiều nên sắc mặt trầm xuống, đưa tay nắm cằm y muốn đổ thuốc vào!
Trong lòng Thẩm Kha vừa hốt hoảng vừa hung ác, liều mạng giằng co, dùng hết sức lực vung tay hất chén thuốc rơi xuống đất.
Một tiếng "xoảng" vang lên, chén sứ vỡ tan tành, thuốc đen sì đổ lênh láng. Đúng lúc này Yến Ngọc Hiên cũng vừa chạy đến.
Vừa nhìn thấy hắn, nước mắt của Thẩm Kha thoáng chốc trào ra, y còn quỳ trên mặt đất, nhích đầu gối bổ nhào vào Yến Ngọc Hiên, ủy khuất khóc nấc vì bị hãm hại: "Bệ hạ ——!"
Thanh âm kia vô cùng thê lương khiến Đường Cửu run lên.
Yến Ngọc Hiên cũng kinh hãi, vội vàng xông tới ôm chặt y, sau khi trấn an Thẩm Kha mới thấy cảnh tượng hỗn loạn trên mặt đất, kinh ngạc hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Đường Cửu im lặng đứng đó không nói gì, Thẩm Kha khóc thở không ra hơi, sợ hãi nói: "Hoàng hậu bỏ thêm thứ gì vào thuốc của ta, ta ngửi thấy mùi kỳ quái nên không dám uống, Hoàng hậu liền ép ta uống......"
Đầu óc Yến Ngọc Hiên trì trệ, rốt cục nhận ra Thẩm Kha có ý gì. Trong lòng hắn vừa kinh hãi vừa nghi hoặc, đỡ Thẩm Kha đứng lên rồi chậm rãi nhìn về phía Đường Cửu: "Cẩn Chi, ngươi đã bỏ gì vào thuốc?"
Đường Cửu cứng đờ, hơi hé miệng nhưng không phát ra âm thanh nào.
Sắc mặt Yến Ngọc Hiên dần trầm xuống, đột nhiên nghiêm giọng quát: "Truyền thái y đến thử độc!"
Hắn thẳng thẳn đem suy đoán trong lòng mọi người nói ra ngoài, Đường Cửu như bị hai chữ "thử độc" đâm một cái, thân thể run lên, đột ngột ngẩng đầu nhìn Yến Ngọc Hiên, ánh mắt kia rất sâu, bên trong chứa đựng cảm xúc phức tạp khiến Yến Ngọc Hiên thoáng sửng sốt, nhưng hắn chưa kịp phân biệt rõ ràng thì đối phương vội quay mặt đi.
Thái y nhanh chóng chạy đến lấy chút thuốc dưới đất lên ngửi kỹ rồi dùng châm bạc kiểm tra, sau đó khẳng định: "Bẩm bệ hạ, trong thuốc không có độc ạ."