"Người chết thật tội nghiệp." Tống Dao cảm thán, "Nhìn tên cũng đủ biết cha mẹ trọng nam khinh nữ, còn bị bệnh tâm thần nữa...... Bệnh tâm thần của em ấy có liên quan gì đến chuyện này không nhỉ?"
Trong lòng mọi người đều có chung mối nghi ngờ nhưng tóm tắt hồ sơ quá ít thông tin, thế là bắt đầu đi tới phía trước thăm dò.
Đám người săm soi những ký hiệu kia một hồi, cuối cùng không nhìn ra quy luật gì nên đành phải đi tiếp lên phía trước.
Bên phải xuất hiện một căn phòng, trên cửa treo tấm bảng sắt viết "Phòng tiếp khách". Uông Tần thử đẩy cửa rồi mừng rỡ nói: "Không khóa đâu."
Đám người nối đuôi nhau đi vào bật đèn lên. Ánh đèn lờ mờ hệt như đèn trong hành lang nhưng vẫn đủ để thấy rõ cấu trúc phòng tiếp khách này: Diện tích chưa đầy mười mét vuông, bên trong bài trí rất đơn sơ, chỉ có một ghế sô pha, một ghế đẩu và một cái bàn. Trên mặt bàn có bút và một cuốn sổ ghi chép.
Bùi Hàn mở sổ ra, trong đó ghi chép thứ tự khách tới trong một tháng qua, hầu hết là người nhà tới thăm bệnh nhân, còn có lãnh đa͙σ Sở Y tế đến thanh tra.
Uông Tần xem xong trầm ngâm nói: "Vương Phán Đệ đã chết hôm qua, tức là ngày hai mươi tháng Bảy, nhưng theo ghi chép này thì gần một tháng nay không ai tới thăm em ấy, vậy chứng tỏ hung thủ là người trong bệnh viện đúng không?"
Hắn phân tích rất có lý, lúc đầu Đường Cửu không nghĩ ra nhưng nghe xong mới bừng tỉnh đại ngộ, hai cô gái cũng đồng tình gật đầu. Uông Tần nhịn không được mỉm cười, chợt thấy Bùi Hàn lạnh nhạt đặt cuốn sổ về chỗ cũ, trên mặt chẳng mảy may gợn sóng như đã biết từ lâu.
Bản lĩnh thì không có mà chỉ giỏi giả vờ...... Trong lòng Uông Tần bực bội nhưng không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục cùng mọi người tìm kiếm manh mối khác. Trong phòng tiếp khách không có phát hiện gì khác nên năm người lại ra ngoài đi dọc theo hành lang.
"Trên tường bên kia hình như có treo cái gì kìa." Nghe Tống Dao nói, đám người đi tới xem xét, đó là một khung hình có tiêu đề "Ảnh chụp toàn thể nhân viên bệnh viện tâm thần XX". Trong ảnh có khoảng bốn năm chục người, hàng đầu tiên ai cũng ăn mặc chỉnh tề ngẩng cao đầu, đứng giữa là một người đàn ông trung niên mặc vest đen mỉm cười hiền hòa.
"Nhìn vị trí đứng thì người mặc vest đen này chính là viện trưởng đúng không?" Ôn Ngữ Liễu thì thào. Cô rất nhát gan nên từ khi vào bệnh viện đến giờ chẳng hề nói năng gì mà chỉ nắm chặt tay Tống Dao.
"Vậy viện trưởng này cũng cá tính quá chứ," Đường Cửu nói, "Còn tin vào Chúa nữa."
Uông Tần sững sờ: "Sao nhìn ra được?"
Đường Cửu chỉ vào ảnh: "Trên cổ ông ta đeo Thánh Giá kìa."
Nếu hắn không nói thì những người khác đúng là không nhìn ra. Thánh Giá kia rất nhỏ lại còn phản chiếu ánh sáng trắng bạc, ai không biết còn tưởng đó là nút áo sơ mi. Tống Dao trầm trồ: "Mắt em tinh thật đấy."
Đường Cửu cười ngượng ngùng. Haizz, đầu óc vô dụng nhưng ánh mắt cũng không thể vô dụng theo chứ......
Bên phải khung hình là một phòng bệnh, đi lên phía trước thêm chút nữa là một cánh cửa sắt, nhìn qua cửa sẽ thấy được khu bệnh nhân, nhưng cửa bị khóa nên không mở ra được.
"Xem ra manh mối nằm ngay trong phòng bệnh này." Uông Tần nói rồi mở cửa phòng bệnh.
Ôn Ngữ Liễu trốn sau lưng Tống Dao còn Đường Cửu trốn sau lưng Bùi Hàn, sợ vừa mở cửa sẽ có bệnh nhân tâm thần tóc tai bù xù giương nanh múa vuốt lao ra. May mà cảnh hắn tưởng tượng không xảy ra, Uông Tần bật đèn lên, trong phòng chẳng có một ai.
Đường Cửu khẽ thở phào rồi đi theo Bùi Hàn. Trong phòng có hai giường bệnh, đầu giường dán thẻ thông tin bệnh nhân, một tấm là Thẩm Mộng còn tấm kia là Vương Phán Đệ. Đám người mừng rỡ xúm lại xem. Trên giường rất sạch sẽ, chăn mền xếp gọn đặt cuối giường, Uông Tần xốc lên gối đầu thì phát hiện bên dưới có quyển sách.
Đó là một tập thơ hiện đại, trên gáy sách được đánh số, có vẻ do bệnh viện phát cho bệnh nhân đọc giết thời gian. Uông Tần lật sách ra xem, bên trong chẳng kẹp giấy tờ gì mà chỉ có một trang vẽ hình heo con đáng yêu bằng bút lông đen, trên đầu còn đội mũ, chắc hẳn lúc Vương Phán Đệ đọc sách đã tiện tay vẽ.
"Nói chung nếu đã có sách tham khảo thì đều là manh mối." Trước khi Uông Tần tham gia tiết mục đã nghiên cứu ba kỳ phát sóng vừa qua nên biết rõ mánh lới của ê-kíp, "Trong quyển sách này nhất định có thông tin quan trọng."
Những người khác cũng nghĩ vậy, nhưng đám người chụm đầu lật hết tập thơ, thử đem tựa đề mỗi bài thơ hợp lại rồi nghiên cứu mật mã trên gáy sách, cuối cùng vẫn không tìm được gì.
"Chẳng lẽ đoán sai rồi sao?" Uông Tần nhíu mày, "Mọi người tìm tiếp xem trong phòng còn gì khác nữa không."
Mấy người chia nhau ra tìm nhưng kết quả chẳng thu hoạch được gì. Thời gian đã qua gần một tiếng, trong lòng ai cũng sốt ruột, Tống Dao nhìn sang nam nhân nãy giờ vẫn chưa lên tiếng: "Bùi Hàn, anh có ý kiến gì không?"
Mặc dù từ lúc bắt đầu trò chơi đến giờ người chủ chốt của cả đội là Uông Tần nhưng không hiểu sao trong lúc bế tắc này Tống Dao lại theo bản năng muốn hỏi ý Bùi Hàn.
Bùi Hàn lại lật ra tập thơ kia rồi chỉ vào hình vẽ heo con: "Ký hiệu này."
Đám người chẳng hiểu ra sao: "Chẳng phải chỉ là con heo thôi sao?"
Bùi Hàn: "Heo còn gọi là gì?" Y vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn Đường Cửu, quả nhiên khi mọi người còn đang mờ mịt thì Đường Cửu vỗ tay đánh đét, không chút nghĩ ngợi nói ngay: "Lợn!"
Nếu hỏi tại sao hắn có ký ức sâu sắc như vậy thì phải nói tới giờ học ngữ văn thời cao trung.
Hôm đó hắn ngủ gật trong lớp, kết quả bị giáo viên ngữ văn gọi dậy: "Đường Cửu em trả lời xem lúc nãy tôi giảng thường thức trong văn hóa, người xưa thường dùng thứ gì để tế thần?"
Trên mặt hắn còn hằn lên vết đỏ do nằm đè lên sách, đầu óc mụ mị làm sao biết đáp án là gì. Lúc này Tạ Lâm ngồi phía sau chọt hắn nhắc bài: "Bò, dê, lợn."
Đường Cửu lập tức trông bầu vẽ gáo: "Phân bò dê." Nói xong chính hắn cũng thấy không đúng nên mờ mịt hỏi lại, "Hả? Phân bò và phân dê cũng đem cúng được sao?"
(豕 (heo, lợn) và屎 (phân) đồng âm với nhau)
Hắn nghe Tạ Lâm sau lưng đau đầu thở dài còn cả lớp đều cười vang, giáo viên ngữ văn tức giận đuổi hắn ra hành lang đứng.
Sau giờ học hôm đó Đường Cửu luôn nhớ kỹ "lợn" là "heo".
Bùi Hàn ừ một tiếng, ngón tay chuyển qua cái mũ trên đầu heo con hỏi tiếp, "Thêm cái mũ thì sao?"
Đường Cửu bừng tỉnh đại ngộ: "Là chữ "Nhà"!"
(豕 (heo) + mũ =家 (nhà))
Hắn đột nhiên được khai sáng, Bùi Hàn chưa kịp nhắc thêm thì hắn đã nhìn thấy tựa đề của trang này.
Là bài thơ "Sai lầm" của Trịnh Sầu Dư.
"Nhà...... Sai lầm....." Đường Cửu lẩm bẩm, bỗng dưng thông suốt, "Nhà Vương Phán Đệ...... có vấn đề?"
Vừa dứt lời liền nghe "cạch" một tiếng giống như cơ quan nào đó mở ra, một vách tường trong phòng bệnh từ từ trượt sang bên, để lộ một không gian mới trước mặt mọi người.
Thanh âm trong loa lại vang lên lần nữa: "Chúc mừng khách mời đã kích hoạt từ khóa mấu chốt! Hoan nghênh đến với phó bản "Nhà Vương Phán Đệ" của tiết mục "Ban đêm đến bệnh viện tâm thần"."