Hôm nay Tô Ngang đã xin nghỉ phép, trời vừa sáng anh đã ra sân bay chờ người. Anh rõ ràng biết là chuyến bay của hai mẹ con cô đến giữa trưa mới đáp nhưng lại nôn nóng muốn đi dón người. Đợi rất lâu cuối cùng anh cũng nhìn thấy máy bay hạ cánh, anh nhắn tin báo cho cô biết cổng anh đang chờ.
Đã lâu anh không được gặp vợ con nên trong lòng cực kỳ kích động. Mặc dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con gái qua ảnh chụp nhưng không thể nào giống được với khi gặp mặt trực tiếp.
Giản Nịnh cũng có cảm giác cực kỳ xúc động, cũng một thời gian dài cô không được gặp mặt ông xã nhà mình. Lúc chuẩn bị đi cô còn đặc biệt ăn mặc đẹp, thay cho con gái một cái váy xếp ly thật xinh xắn.
Lần nào sang bên này cô cũng đều có cảm giác ngượng ngùng khi hai vợ chồng lâu ngày gặp lại.
Chuyến bay của Giản Nịnh lần này đặc biệt thuận lợi, bởi vì cô đi cùng con nhỏ nên các tiếp viên hàng không rất chu đáo với hai mẹ con. Con gái cưng không khóc cũng không quấy, ngoan ngoãn ngủ một giấc cho tới lúc hạ cánh. Bé cưng lần đầu đi tới chỗ lạ, miệng ngậm núm vú cao su, đôi mắt tròn xoe tò mò mở to.
Con bé hết nhìn trái rồi lại nhìn sang phải, nước miếng chảy dài nhưng đôi mắt to tròn kia thật sự rất đáng yêu.
Giản Nịnh một tay bế con gái, một tay kéo valy đi ra ngoài, vừa đi cô vừa nhìn về phía những người đang đứng ở cổng chờ.
Thị lực của Tô Ngang rất tốt, dù đứng rất xa nhưng anh đã nhìn thấy hai mẹ con nên vội rảo bước chạy tới đón hai người.
Nhìn con gái bé bỏng đang nằm trong lòng mẹ, khuôn mặt bụ bẫm mềm mại khiến người làm bố như anh không nhịn được mà giơ tay véo một cái. Khuôn mặt non nớt này đáng yêu vô cùng, vừa nhìn thấy đã nhũn tim, sao lại có thể đáng yêu thế này kia chứ? Quả nhiên là máu mủ tình thâm, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu cả, đôi mắt to tròn này rất giống mẹ con bé.
Tô Ngang muốn bế con gái, lần trước anh ôm bé con cách đây mấy tháng rồi, anh nhớ con gái chết đi được. Thế nhưng con bé laị không muốn cho anh bế, thấy anh chuẩn bị bế thì lập tức òa khóc.
Giản Nịnh vừa mới định đưa con gái cho anh lại thấy con bé khóc ngất lên, cô hốt hoảng vội dỗ dành con bé: "Bé ngoan nào, đừng khóc chứ. Bố con đây mà, con không nhớ bố sao? Sao bố bế mà con lại khóc thế?"
Thế nhưng con bé vẫn khóc, khóc đến nỗi cả người run bần bật vì sợ hãi ông chú lạ lùng này, sợ đến mức ti giả cũng không thèm ngậm.
Em bé lâu ngày không gặp bố, dỗ dành thế nào cũng nhất định không cho bố bế. Nói đi cũng phải nói lại, đừng nói là lâu lắm không gặp, cho dù lần trước có gặp thì con bé cũng không thể nhận ra được. Bởi vì lần trước chính là khi con bé vừa mới đầy tháng, lúc đó con bé đương nhiên không nhớ được anh, bây giờ gặp lại lần nữa tất nhiên là không cho anh ôm rồi.
Vốn dĩ bé con không biết người trước mặt mình là ai, cứ nghĩ anh là một ông chú xa lạ nào đó nên sợ hãi bám chặt tay mẹ không buông.
Tô Ngang thấy con gái khóc dữ dội như vậy thì đau lòng vô cùng, anh không ôm con bé nữa, tránh làm con bé thêm sợ hãi.
Anh cầm lấy hành lý trên tay Giản Nịnh rồi nói: "Lâu rồi anh không gặp con, chắc con bé sợ người lạ thôi. Không sao đâu, chúng ta về trước, lát nữa về tới khu tập thể từ từ anh bế con là được.”
Giản Nịnh nghe theo, nắm tay anh cùng ra ngoài.
Hiện tại hai người gặp lại nhau cũng không có cảm giác xấu hổ hay ngại ngùng như khi chưa có cục cưng nữa. Quả nhiên là có con rồi sẽ khác, có con xong thì thành vợ chồng già mất rồi.
Tô Ngang lái xe về khu tập thể, trên đường đi anh vẫn liên tục dỗ dành bảo bối nhỏ.
Bé cưng nhìn thấy người chú xa lạ này thì không muốn cho anh ôm, cứ rúc mãi trong lòng mẹ, thấy chú cứ nhìn mình mãi còn quay mặt tránh sang chỗ khác, giống như đang chơi trốn tìm với anh vậy.
Đang là mùa hè nên con bé mặc quần áo mát mẻ, bên dưới chỉ mặc mỗi tã giấy. Lúc ở nhà Giản Nịnh mặc quần yếm cho bé con, còn nếu thời tiết nóng nực như hôm nay thì chỉ mặc mỗi tã giấy, tránh cho mông bé con bị rôm sảy.
Nhưng mà ra ngoài đường phải để ý đến mặt mũi của cô gái nhỏ một chút, thay vì mặc quần yếm thì cô mặc cho con gái một cái váy nhỏ.
Nói cho cùng, là cha con ruột thịt vẫn sẽ có một loại từ trường đặc biệt, lúc ngồi trên xe bé con vẫn luôn lén lút nhìn Tô Ngang.
Tới lúc xuống xe thì cục cưng đã không còn hoảng sợ như lúc đầu, anh chỉ mới chạm vào người thì con bé đã khóc toáng lên.
Về đến cổng khu tập thể cô đã nhìn thấy không ít những gương mặt quen thuộc. Trước khi bay qua bên này cô đã nói với mấy chị em dâu thân thiết trong nhóm chat, mọi người biết cô sang đây thì kích động vô cùng, bởi vì từ sau khi cô sinh bé con đã lâu rồi không thấy cô đến nữa.
Mấy người chị dâu dẫn con xuống sân chơi nhìn thấy vợ chồng hai người về tới còn đưa theo cả bảo bối nhỏ thì lập tức kéo tới bao vây như ong vỡ tổ.
Đứa bé này thật sự rất ngoan ngoãn, đáng yêu vô cùng, không khóc cũng không quấy, dáng vẻ đặc biệt dễ nhìn. Quả nhiên mẹ là mỹ nữ thì con gái cũng không thua kém, bé con trông rất giống mẹ, là một mỹ nhân dịu dàng từ trong trứng.
Có một cậu bé đưa tay sờ mặt em gái, em gái đáng yêu quá làm cậu không nhịn được véo nhẹ một cái.
"Mắt của em gái to quá ạ!"
Đúng thật là vừa to vừa tròn, mọi người nhìn cặp mắt của bé con thầm hỏi không biết mẹ con bé đã phải ăn bao nhiêu nho mới có được, đáng yêu quá đi thôi.
Giản Nịnh đã lâu không gặp được hội chị em cho nên tán gẫu với mọi người nửa tiếng mới lên lầu.
Lúc con bé tiếp tục ngậm núm vú cao su vào miệng thì đã không còn chống đối như lúc đầu nữa. Tô Ngang xách hành lý lên lầu mở cửa nhà, vừa vào nhà anh đã muốn bế con gái, anh nghĩ là con bé đã nhận ra anh rồi.
Kết quả là cục cưng bé bỏng quay mặt đi chỗ khác, không cho anh bế, thải độ vô cùng chảnh chọe.
Giản Nịnh thấy cảnh này thì bật cười.
Con bé chưa từng gặp ba cho nên không nhận ra ba cũng là chuyện đương nhiên.
Suốt đường đi Tô Ngang nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp, đáng yêu của con gái cưng đã muốn ôm một cái, nhưng mãi mà anh vẫn không ôm được, thật sự là cầu mà không được.
Anh bèn đi vào bếp mở tủ lạnh lấy ra một que kem nhỏ, loại kem này người lớn ăn được nhưng trẻ em vẫn có thể ăn được.
Anh cầm que kem đến dỗ ngọt con gái: "Bé cưng à, cho bố bế một lát, bố cho con ăn kem, được không nào?"
Bé cưng nhìn thấy que kem, cặp mắt to tròn mở ra sáng rực lên, con bé giơ tay muốn chụp lấy que kem, nhất định phải ăn cho bằng được.
Tô Ngang thấy vậy nên đưa que kem cho con gái, sau đó bế con bé lên.
Con gái mải mê ăn kem nên không còn làm giá không cho anh bế nữa. Con bé vừa ăn kem vừa được anh bế lên, tiểu cô nương này bế khá nặng tay, xem ra ở nhà được chăm rất tốt đây mà.
Tô Ngang bế con gái chơi đùa, suốt đường về không thể bế con gái nhưng hiện giờ đã bế được rồi, anh vui sướng đến nỗi không nỡ buông tay.
Thể lực của anh rất tốt, ôm con bé nãy giờ mà tay cũng không mỏi, cơ mà con gái chỉ có bé tí thể kia thì nặng được bao nhiêu đâu chứ?
Giản Nịnh thu dọn vài thứ lặt vặt xong mới đi ra xem Tô Ngang, thấy anh đang kề mặt hôn con gái.
Công chúa nhỏ bị một que kem mua chuộc, lúc này bị bố hôn mặt liên tục, có cảm giác cứ như là bị bắt cóc vậy. Con bé vừa ăn kem vừa được bố hôn, thế mà vẫn không có phản ứng gì.
Giản Nịnh thấy cảnh này thật sự không biết phải nói gì, người nào không biết còn cho là anh đi bắt cóc con nhà người ta đấy, anh cứ dí sát vào mặt con bé mà hôn.
Chẳng qua là cặp má phính bầu bĩnh của con bé đáng yêu quá mà thôi.
Công chúa nhỏ bị anh hôn đến phát cáu, thấy bố cứ hôn mãi không dừng thì cầm que kem nhét thẳng vào miệng bố, không cho bố hôn nữa.
Tô Ngang mặc kệ con bé, anh ngửi được mùi sữa trên người công chúa nhà mình. Con gái của anh thơm quá đi thôi!