Tô Ngang thấy cô khó chịu cũng không dám làm quá mạnh, động tác của anh thong thả, chậm rãi cắm vào miệng của cô. Anh cấm dục lâu như thế cho nên chỉ cần làm bừa vài cái cũng có thể bắn ra, anh không khống chế được cao trào mà bắn tinh dịch thẳng vào miệng của cô.
Giản Nịnh đã lâu không nuốt tinh dịch của anh, vẫn là hương vị quen thuộc đó, mùi vị có hơi nồng. Dù sao đã một thời gian không làm, khó khăn lắm mới có được cơ hội thế này. Cũng không biết là anh đã nhẫn nhịn bao lâu mà tinh dịch đặc sệt, không thể diễn tả được là hương vị gì, mùi vị tuy rằng không dễ chịu nhưng cũng không quá khó nuốt.
Tô Ngang thấy cô sắp nuốt xuống không đành lòng định đưa tay ra vỗ lưng để cô nhổ ra, thế nhưng cô lại nuốt vào hết.
"Sao em lại nuốt vào rồi?"
Giản Nịnh cũng không mặt dày đến mức phải nói là muốn ăn tinh dịch của anh, mùi vị không đến nỗi nào cho nên cứ thế mà nuốt thôi, cô nói: "Nhổ ra phiền lắm, nuốt vào cho gọn."
Tô Ngang phát hiện ra dạo gần đây Giản Nịnh có phần lẳng lơ hơn nhiều so với trước kia. Trước đây cô đã nói không nuốt là nhất định không nuốt, cũng sẽ không nói như thế, thế mà bây giờ cô nói câu đó tức có nghĩa là cô thật sự muốn nuốt.
Tô Ngang tất nhiên là không vạch trần cô, anh rất vui mừng vì giờ đây anh và Giản Nịnh đã tâm ý tương thông về phương diện này rồi.
Chỉ có điều là sữa đã bị anh uống hết sạch, nếu không anh đã muốn thử nhũ giao với cô rồi. Dùng cặp vú căng đầy của cô giải quyết giúp anh, đầu vú lại tiết sữa cho anh anh uống, cảm giác chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Nhưng mà cũng không vội vàng làm gì, Giản Nịnh cho con bú cho nên cơ hội để thử vẫn còn.
Cô chỉ cần được đi tắm mà thôi, Giản Nịnh nói khó chiu trong người, Tô Ngang bèn lấy khăn ấm giúp cô lau, anh hỏi: "Chỗ nào không thoải mái để anh lau giúp em."
Giản Nịnh tuy là thấy khó chịu nhưng lại nghĩ tới cảnh anh giúp mình lau người thì bắt đầu xấu hổ. Dù gì cũng vừa mới sinh con chưa bao lâu, cơ thể cô vẫn chưa phục hồi hoàn toàn.
Cô không muốn để anh nhìn thấy mớ thịt thừa đó của mình đâu.
"Không cần đâu, mẹ nói em không được đụng nước, đừng chạm vào em."
Tô Ngang là người đàn ông thẳng thắn, thật thà, làm sao có thể nghe ra được ý tứ bên trong kia chứ?
"Không phải em nói trên người dính nhớp như hồ muốn lau sơ một chút à? Mẹ nói là không thể tắm chứ đâu có nói không được lau người đâu. Anh hỏi mẹ rồi, mẹ nói có thể lau sơ qua một chút, để anh lau giúp em."
Tô Ngang vừa dứt lời thì lập tức vén áo của cô kéo lên rồi bắt đầu lau người giúp cô.
Giản Nịnh ngại chết đi được.
Tô Ngang thấy mặt cô đỏ như gấc thì bật cười, nhẹ nhàng dỗ dành: "Em còn ngại cái gì nữa hả, con gái cũng sinh rồi thế mà em còn ngại ngùng với chồng là thế nào?"
"Không phải em ngại mà là em thấy xấu hổ thôi. Em mới sinh con xong, trên bụng toàn là thịt thừa, xấu xí lắm!"
Tô Ngang lại không thấy xấu chỗ nào, lúc trước cô gầy gò, trên người không có bao nhiêu thịt, cả người nhẹ bẫng.
"So với em trước đây đẹp hơn nhiều, lúc trước em gầy quá, chẳng khác gì bộ xương cả. Bây giờ đã có da có thịt hơn rồi, nhưng mà cũng không nhiều lắm đâu, ăn nhiều thêm chút nữa vẫn được."
"Đôi lúc anh thật sự rất hâm mộ con bé, có thể uống sữa suốt cả ngày, không giống như anh, chỉ có thể uống phần thừa của con thôi."
Giản Nịnh: "..."
Trẻ con vô tư vô lo, chỉ cần bú no là lại nhắm mắt ngủ mất.
Tô Ngang bước tới bế cục cưng lên.
...
Mặc dù hiện tại Tô Ngang không ở trong đơn vị nhưng mỗi ngày đều phải duy trì tập thể lực, nếu không đến lúc trở lại dơn vị sẽ không đáp ứng được điều kiện huấn luyện gian khổ trong quân ngũ.
Hàng ngày vào lúc sáng sớm và chiều tối anh sẽ ra ngoài chạy bộ một tiếng rồi lại trở về, sau khi về nhà thì đi tắm rửa sạch sẽ rồi lại quấn quýt với vợ và con gái.
Giản Nịnh mỗi ngày nhìn anh ra ngoài hai tiếng thì hâm mộ vô cùng. Bởi vì cô còn đang ở cữ nên không thể đi ra ngoài, cũng không thể lên lớp được, ngày nào cũng phải ở nhà chăm con, ngày lại ngày trôi qua cô cảm thấy buồn chán vô cùng. Cứ thấy anh ngày nào cũng được đi ra ngoài khiến cô ghen tỵ chết đi được.
Tô Ngang lúc này vừa mới tắm xong đang định tới ôm cô thì bị cô ghét bỏ đẩy ra, không cho anh chạm vào người: "Đừng có ôm em. Anh dựa vào cái gì mà có thể ra ngoài chứ? Em không được đi đâu lại còn phải nhìn anh ngày nào cũng đi một lúc lâu mới về, đã vậy lúc về anh còn không thèm mua trà sữa cho em nữa."
Tô Ngang nghe bà xã hờn dỗi thì bật cười.
"Bà xã à, em nói thế này có phải là không đúng lắm hay sao? Không phải là anh không muốn mua trà sữa cho em mà là em bây giờ đang ở cữ, em uống trà sữa được sao? Em còn đang ở cữ mà ra ngoài là trúng gió đấy, chờ em ra tháng rồi ông xã lại dẫn em ra ngoài đi chơi."
"Em cũng muốn đi chơi với anh lắm, chán quá đi thôi, ngày nào cũng phải ở nhà."
Tô Ngang nói: "Anh phải làm gì đây nhỉ? Ở cữ dĩ nhiên là phải ở nhà không được ra ngoài, hay là sau này anh ra ngoài sẽ gọi video cho em xem được không?"
Hiện giờ cho con gái bú chính là công việc duy nhất của cô.
Ngày nào cũng lặp đi lặp lại công việc này, chờ con bé ăn no Tô Ngang lập tức bước tới nói với cô: "Vợ à, không phải em đang chán hả? Anh có việc cho em làm này."
Giản Nịnh thấy anh đi qua thì đã biết là chẳng phải chuyện tốt lành gì, anh quả nhiên đúng như những gì cô nghĩ, cô còn chưa kịp buông áo xuống thì anh đã vươn tay bắt lấy đầu vú.