Tô Ngang được cô dùng ngực bao bọc chưa bao lâu đã bắn tinh dịch lên đầu vú của cô. Tinh dịch trắng đục dính trên đầu vú của cô chảy xuống từng giọt.
Anh cứ thế mà bắn ra làm Giản Nịnh xấu hổ muốn chết.
Sức lực của Tô Ngang thật sự quá tốt. Sau khi thỏa mãn xong anh bế Giản Nịnh đi vào phòng tắm để rửa mặt. Cô là một thai phụ, bụng đã lớn thế này, lần trước lúc đi cân phát hiện mình đã tăng cân quá nhiều nên cứ luôn than vãn với anh.
Nhưng Tô Ngang lại nhẹ nhàng bế cô lên đi thẳng vào phòng tắm. Với anh mà nói thì cân nặng này của bà xã chẳng thấm vào đâu so với trọng lượng lúc anh huấn luyện chạy mang vật nặng, cho nên bế cô anh chẳng thấy tốn chút sức nào.
Chỉ có Giản Nịnh là thấy bản thân đã mập lên rất nhiều mà thôi, còn anh thấy cô quá gầy, cứ nhìn tay chân của cô là anh đã muốn ngày ngày dỗ cho cô ăn thêm.
Tô Ngang ở trong phòng tắm lau mặt cho cô xong thì bế cô ra ngoài, cả hai cùng nằm xuống giường.
Cô cảm nhận được bé con trong bụng hình như có động tĩnh. Trước đó anh không cảm nhận được thai động, bây giờ đã động rồi nên cô lập tức kéo tay anh qua đặt lên bụng nói: "Hình như cục cưng động đậy này, anh sờ thử xem?"
Tô Ngang nghe cô nói xong, bàn tay của anh bắt đầu di chuyển trên bụng cô, cuối cùng cũng cảm nhận được cục cưng thật sự động đậy rồi.
Nhưng mà chỉ cụng cựa vài cái rồi lại yên tĩnh, không biết có phải là lại ngủ rồi không.
Giản Nịnh nghe anh nói cảm nhận được anh thật sự rất biết dỗ dành người khác. Chỉ cần một câu nói của anh mà Giản Nịnh đã không còn thấy sợ nữa, lúc này cô đã nằm trong lòng anh, gối đầu lên tay anh mà ngủ.
Trước đây cô từng nghe nói sau khi có con thì tình cảm giữa hai vợ chồng sẽ ngày càng thắm thiết hơn. Lúc trước cô không nghĩ chuyện này là đúng, nhưng có con rồi cô mới cảm thấy đúng như người ta nói, sau khi cô có thai tình cảm vợ chồng của anh với cô càng ngày càng sâu đậm hơn.
...
Giản Nịnh chỉ có thể ở lại khu tập thể ba ngày bởi vì cô còn vẫn còn phải lên lớp. Gặp được nhau vài ngày cũng được, Tô Ngang vì muốn ở cạnh cô nên đã kịp xin nghỉ phép.
Cấp trên biết tình huống của anh lập tức phê duyệt cho anh nghỉ phép ba ngày, để anh toàn tâm toàn ý chăm sóc vợ con.
Tô Ngang biết cô thích ăn trái cây nên thường hay đi mua cho cô.
Hôm nay lúc anh mua trái cây về thì gặp chị dâu nhà bên cạnh sang chơi, chị ấy đã lâu không gặp Giản Nịnh nên muốn qua thăm cô, bụng của cô bây giờ đã lớn lắm rồi.
Tô Ngang vào trong rửa trái cây, chị dâu nhà bên cạnh thấy bụng Giản Nịnh lớn như vậy mới hỏi cô: "Giản Nịnh này, em không định dọn qua bên đây sao? Em qua bên này, hai vợ chồng không cần mỗi người một nơi, em phải sinh con mà cứ ở một mình như vậy có được không? Bé con còn nhỏ nhất định sẽ bám mẹ, em không qua bên này thì em phải chăm con một mình, một mình em chăm nổi không?"
Giản Nịnh nói: "Công việc ở bên kia em không nỡ bỏ chị à, dù gì thì lương bổng với đãi ngộ cũng rất tốt. Hiện tại mẹ chồng có thể giúp em chăm con, bà nói sau này lớn ông nội sẽ đưa đón cháu đi học. Không cần lo việc không chăm sóc được chu đáo, trong nhà vẫn có người thay phiên chăm sóc mà."
Chị dâu ấy vẫn thấy lo: "Nhưng mà không có bố ở cạnh cục cưng cô đơn lắm, bây giờ bé con vẫn còn nhỏ, người thân của bọn em vẫn có thể chăm sóc được nhưng lớn hơn chút nữa em cũng không định qua bên này sao? Em xem, mấy đứa nhỏ trong khu tập thể này toàn là đi theo bố mẹ đó. Ở đây rất an toàn, điều kiện giáo dục cũng tốt, lại còn có trường chuyên nên không cần phải đau đầu về chuyện học hành của con cái. Hai vợ chồng em không cần cứ mỗi người một nơi thế này nữa."
Giản Nịnh vốn là muốn chờ sau khi bé con lớn một chút mới dọn sang bên này cho nên hiện tại chưa chuẩn bị gì cả. Chỉ là nghe chị dâu nói vậy cô lại thấy hơi do dự, bây giờ cô càng lúc càng dính người, Tô Ngang không ở cạnh cô sẽ nhớ, ngày mốt cô phải về bây giờ nghĩ tới đã cảm thấy có hơi luyến tiếc.
Chị dâu thấy cô do dự bèn lên tiếng an ủi: "Không có gì đâu, chị chỉ nói thế thôi, cho bọn em thêm một ý kiến. Chỉ sợ vợ chồng son hai đứa vừa mới kết hôn, giờ có con lại phải mỗi người một đầu thì không tốt, có người giúp đỡ chăm con cũng được. Em suy nghĩ kỹ đi, chị về đây."
Tô Ngang vừa chuẩn bị xong hoa quả thì lại thấy chị dâu đi về nên hỏi cô: "Hai chị em nói gì đó?"
Giản Nịnh kể lại chuyện hai người họ vừa mới nói, Tô Ngang cũng đã nghĩ qua rồi, anh nói: "Bây giờ con còn nhỏ, anh thì ở đơn vị suốt tới tối mới về, một mình em chăm con anh sợ em vất vả nên đành nhờ bố mẹ giúp đỡ vậy. Sau này con lớn chút nữa, có thể đi học thì sang bên này đi học. Anh sẽ nhờ người tìm trường giúp em, em vẫn đi dạy được, em thấy sao?"
Giản Nịnh thấy không tệ, bây giờ con còn quá nhỏ nên cô cũng không yên tâm. Ở khu tập thể bên này cách âm không tốt, nếu cục cưng quấy khóc cô sợ làm phiền mọi người xung quanh.
Mới đầu Tô Ngang còn cho là mình bị ảo giác, nếu không phải bị ảo giác thì làm sao anh lại thấy bà xã nhà mình càng ngày càng háo sắc thế cơ chứ? Lần trước gặp nhau cô không như vậy mà lần này cứ dính chặt lấy anh.
Bàn tay kia không yên phận chút nào, lúc đầu anh cứ nghĩ là ảo giác nhưng bây giờ anh khẳng định bà xã nhà mình thật sự là háo sắc hơn rất nhiều, có thể là do cô đang mang thai.