Giản Nịnh biết anh dâm đãng nhưng cô không nghĩ anh lại có thể dâm đãng tới độ ngậm cả quần lót của cô vào miệng. Anh cứ thế ngậm quần lót của cô rồi chuẩn bị "làm thịt" cô.
Giản Nịnh thất thần nhìn anh vừa ngậm quần lót của cô vừa cởi quần, sau đó đỡ dương vật đến cắm vào huyệt nhỏ của mình.
Tô Ngang biết Giản Nịnh không thích mấy tư thế quá đặc biệt, cũng không thích làm ở ngoài cho nên anh chỉ làm trong nhà và trên giường.
Anh cắm dương vật vào trong huyệt nhỏ của Giản Nịnh, nhắm thẳng mục tiêu rồi cắm vào. Bên dưới của cô ướt át cực kỳ, là bị anh liếm ướt, lại còn rất chặt chẽ mà cắn lấy anh.
Đại khái là nhìn cảnh tượng anh ngậm quần lót quá sắc tình nên cô cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh.
Tô Ngang cứ thế không ngừng cắm rút trong cô, không hề cảm thấy ngại ngùng chút nào.
Giản Nịnh được anh ôm lên, cả hai trong tư thế ngồi thẳng mà cô thì đang bị anh làm.
Giản Nịnh bị anh làm sướng, tay đè chặt bả vai anh. Nhìn quần lót anh ngậm trong miệng cô có thể ngửi thấy được hương vị dâm dục của chính mình, vậy mà anh lại ngậm vào miệng được.
Tô Ngang vẫn không ngừng đâm thọc, thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào cái quần lót anh bèn nhả ra rồi nói với cô: "Há miệng nào."
Giản Nịnh nghe anh nói không biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến há miệng ra thật. Anh cầm quần lót nhét vào miệng cô, Giản Nịnh ngoan ngoãn ngậm lấy. Sau đó Tô Ngang đâm vào, đè cô xuống giường, anh vừa nhìn ngắm dáng vẻ cô ngậm quần lót bị anh làm vừa cắm vào huyệt nhỏ của cô.
“Phịch phịch phịch" từng tiếng cắm sâu vào trong cô, hình ảnh này thoạt nhìn vô cùng gợi cảm, anh rất thích. Mông cô bị đè xuống, những tiếng va chạm bình bịch vẫn không ngừng vang lên. Hai người không ai lên tiếng, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hai thân thể va chạm với nhau.
Tô Ngang thấy cô phun nước thì tiếp tục đâm thọc, không lâu sau anh cũng bắn ra.
Bắn vào trong huyệt nhỏ của cô.
Giản Nịnh thoải mái nằm sấp xuống giường, nhả quần lót đang ngậm trong miệng ra.
Tô Ngang nhớ lúc trước Giản Nịnh nói cô qua bên này là vì muốn sinh con, lại nghĩ tới hai người họ cũng không còn trẻ nữa, quả thật cũng nên sinh một đứa con. Thế nên anh không lau khô thân dưới của Giản Nịnh mà vươn tay lấy một cái gối đầu lót xuống dưới mông của cô, kê nửa người dưới cao lên như vậy có thể tăng khả năng thụ thai.
Giản Nịnh cũng biết điều này. Dạo trước lúc cô nhắc tới chuyện sinh con, có mấy cô giáo trong văn phòng đã truyền đạt cho cô không ít kinh nghiệm, nói là làm như vậy sẽ dễ thụ thai hơn. Tô Ngang thế mà lại rất am hiểu.
Giản Nịnh cứ nằm như vậy còn Tô Ngang đi tắm, sau đó là thay hết ra giường. Giản Nịnh cảm thấy bản thân mệt mỏi vô cùng, không muốn động đậy chút nào.
Giản Nịnh thấy Tô Ngang thay ra giường, chợt tò mò một chuyện bèn hỏi anh: "Tô Ngang, anh muốn sinh con trai hay con gái?"
Bản thân cô thật ra muốn sinh con gái, chủ yếu là vì cô thấy con gái sẽ gần gũi hơn. Hơn nữa cô làm giáo viên nên thấy được mấy cậu nhóc trong lớp khó dạy hơn là mấy cô bé. Trong lòng cô hiểu rõ con gái trong lớp tương đối ngoan ngoãn hơn con trai, con trai thật sự rất nghịch ngợm, đặc biệt là mấy cậu nhóc nhỏ tuổi. Thật sự rất phiền!
"Anh thích con gái, anh thấy con gái thân thiết hơn. Con trai nghịch ngợm lắm!"
Giản Nịnh nghe anh trả lời xong, cô nhận ra hai người hóa ra lại hợp nhau đến vậy.
Đều muốn có con gái.
Tô Ngang thấy Giản Nịnh cả người nhớp nháp nghĩ là cô sẽ ngủ không ngon nên bế cô đi tắm lần nữa.
Giản Nịnh tắm xong sau khi ra ngoài thì ngủ một mạch, mệt chết cô rồi.
Ngày hôm sau Giản Nịnh đang dọn dẹp nhà cửa, vừa định đi đỏ rác kết quả lại nhìn thấy Diệp Manh đang xách hành lý dẫn con trai đi xuống.
Giản Nịnh thấy cảnh này cảm giác có gì đó không ổn lắm, sao cô ta lại đi nhỉ?
Cô còn đang nghĩ không biết đóa sen trắng này sẽ náo loạn gì nữa, hôm qua còn mới nói hươu nói vượn kia mà.
Nhưng mà hôm nay cô ta đã dọn hành lý đi khỏi.
Diệp Manh bước tới trước mặt Giản Nịnh, không cam tâm nói với cô: "Cô có cái gì tốt chứ, anh Tô thích cô ở chỗ nào chứ? Là vì cô chưa từng có chồng, chưa có con, có học thức hơn tôi, gia thế tốt hơn tôi cho nên anh Tô mới chướng mắt tôi."
Giản Nịnh không hiểu đóa sen trắng này lại nói ra mấy lời này để làm ầm ĩ.
"Diệp Manh, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, nói mấy chuyện này làm gì hả? Tôi quả thật là tốt hơn cô đó, cái gì cũng tốt hơn cô."
Diệp Manh tức đến đỏ mắt: "Vừa lòng cô chưa, anh Tô muốn tôi đi, lãnh đạo ở trên cũng đồng ý, bọn họ nói tôi ở đây ảnh hưởng tới không khí của doanh trại, không cho tôi ở lại nữa, bảo tôi phải về quê. Mẹ con tôi vốn không có nơi nương tựa may mà có anh Tô ở bên cạnh quan tâm, chỉ có anh ấy mới xứng làm chồng tôi, làm ba của con tôi. Con hồ ly tinh như cô tại sao lại xuất hiện phá hỏng gia đình một người ba nhà của chúng tôi vậy?"
Giản Nịnh: "..."
Cô thật sự rất nghi ngờ người đàn bà này hình như mắc bệnh thần kinh thì phải?
Cô ta ảo tưởng cái gì mà mấy lời này cũng có thể nói ra được vậy?