Tô Ngang vừa nãy rõ ràng là đã thỏa mãn rồi mới quay về, thế mà bây giờ anh vẫn có thể tiếp tục được. Quả nhiên người làm quân nhân vẫn là người làm quân nhân, thể lực thật sự không thể xem thường.
Giản Nịnh bị anh đè trên cánh cửa không ngừng ra sức giày vò, âm thanh nửa người bên dưới va chạm với nhau phát ra cực kỳ vang dội. Giản Nịnh bị anh đâm sâu vào bên trong đến mức suýt chút nữa thì kêu ra tiếng.
Thấy cánh tay Tô Ngang đang để bên cạnh cửa, Giản Nịnh nhìn thấy anh đang mạnh tay ức hiếp mình khiến cô không nhịn được mà cúi đầu xuống cắn vào tay anh, cắn thật sâu, mục đích chính là để khống chế bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào. Thế nhưng cái hơi sức cô cho là rất lớn đó của mình, so với cánh tay da dày thịt béo của Tô Ngang xem ra là chẳng thấm tháp vào đâu.
Thoạt nhìn dáng vẻ của anh không có biểu hiện gì gọi là bị cắn đau cả. Giản Nịnh cắn đến độ hằn cả dấu răng trên tay anh, anh thì ở sau lưng cô không ngừng cắm rút. Giản Nịnh thấy không chơi nổi với anh nên không cắn nữa mà cắn răng chịu đựng.
Thấy Giản Nịnh nhất quyết cắn răng không kêu Tô Ngang bắt đầu nắm lấy eo của cô, đổi sang tư thế đi vào từ bên hông. Anh kéo cô tới bên cạnh cầu thang, để cô nắm lấy lan can rồi bắt đầu tiếp tục ra vào động nhỏ, âm thanh bình bịch mỗi lúc một rõ ràng.
Giản Nịnh càng lúc càng căng thẳng cho nên cao trào lần này tới rất nhanh, bởi vì cô khẩn trương lo sợ sẽ có hàng xóm bước ra ngoài này. Cô bị anh bắt lấy mà làm tới phun nước, nước từ huyệt động theo hành lang nhỏ xuống từng giọt.
Cô được anh đưa lên đỉnh mà Tô Ngang vẫn ôm cô ra vào một lúc lâu sau mới bắn ra. Giản Nịnh quay trở về lập tức cảm giác bản thân cực kỳ mệt mỏi, mệt mỏi tới cùng cực.
Chẳng trách lúc cô nói với người bạn thân rằng mình chuẩn bị sang bên này cô ấy lại nói cô nhớ bảo trọng long thể. Đàn ông bình thường vốn dĩ đã không thể bị bỏ đói, chỉ cần bị bỏ đói là sẽ trở mặt ngay huống chi là đàn ông thể lực cường tráng như chồng của cô, cô đây chính là tự tìm đến hang cọp mà.
Giản Nịnh xem như đã hiểu được ý tứ trong lời cô ấy, cho dù có chậm hiểu đến cỡ nào thì cũng vẫn hiểu được. Chỉ là ai mà ngờ được cả đêm lại hùng hổ tới vậy, hại cô lúc về cũng không thể đi đứng bình thường mà phải để Tô Ngang ôm về.
Hai người đều chưa tắm rửa nhưng Giản Nịnh đã mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn động đậy, chỉ muốn ngủ ngay tức thì. Nhưng mà cả người bẩn như thế nên Tô Ngang đành ôm cô vào phòng tắm qua một lần.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ Giản Nịnh cũng không biết bản thân có mặc quần áo hay không. Cô đi máy bay vốn dĩ đã rất mệt lại còn bị giày vò lâu như thế, mà lúc này cũng đã hơn nửa đêm, cô thật sự là buồn ngủ cùng cực nên vừa đặt lưng xuống giường là ngủ ngay.
Tô Ngang biết thể chất của cô vốn không tốt nhưng anh cũng không ngờ lại có thế tệ đến mức này, như thế đã ngủ mất rồi. Nhìn thấy Giản Nịnh nhanh chóng chìm vào mộng đẹp anh không khỏi bật cười, cô còn chưa mặc quần áo vào mà đã lăn ra ngủ rồi.
Hành lý của Giản Nịnh còn chưa soạn ra nên cô không có quần áo để mặc. Tô Ngang thấy vậy nên giúp cô sắp xếp đồ đạc, mở vali lấy áo ngủ và đồ lót của cô bên trong ra.
Dáng vẻ ngủ say của Giản Nịnh giống hệt như một chú mèo con, cô cứ nằm yên tĩnh ở đó mà say sưa ngủ. Tô Ngang ở bên cạnh vừa giúp cô mặc quần áo vừa lẩm bẩm: "Dễ mệt thế cơ chứ."
Lúc đang giúp cô mặc quần lót vào, nhìn thấy cặp mông căng bóng kia đặc biệt có cảm giác no đủ khiến anh không kiềm được mà giơ tay vỗ một phát lên mông của cô.
Cặp mông đầy đặn thế nên đánh một cái là phát ra âm thanh chan chát, nhưng mà Giản Nịnh đang ngủ lại còn ở trong trạng thái cực kỳ rã rời, lúc này có đánh đòn cô cũng không thể nào dậy nổi.
Tô Ngang thấy cô như vậy lại phát hiện ra trò đùa này rất vui, anh lại không nhìn được mà vỗ mông cô thêm mấy cái nữa.
Anh cứ đánh mông cô liên tục mấy cái lại phát hiện ra cô không tỉnh lại, nhưng mà bị đánh đau nên dù hai mắt nhắm nghiền nhưng cô lại đẩy tay anh ra, lại còn làm bộ dạng nũng nịu vô cùng đáng yêu.
Thoạt nhìn trông có vẻ hơi ngốc ngếch nhưng Tô Ngang lại bị dáng vẻ này của cô chọc cười. Anh giúp cô mặc cho xong quần áo, lúc mặc tới quần lót thì nhìn thấy cặp mông của cô đã ửng đỏ hết cả lên.
Tô Ngang lại còn cố tình nhào nặn cặp mông của cô khiến cho nó càng đỏ hơn nữa, cứ thế này thì tới sáng mai cũng còn thấy đỏ cho xem.
...
Sáng hôm sau lúc Giản Nịnh thức dậy cảm giác cơ thể có hơi khác thường nhưng không biết phải nói sao cho rõ. Chính là mông của cô cảm giác hơi đau, lúc ngồi ở trên giường lại cảm thấy đau không chịu được nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không lẽ là hậu quả của ngày hôm qua sao? Ngày hôm qua lúc hai người làm trên xe, Tô Ngang vừa làm vừa vỗ mông cô, lại còn vần vò nhào nặn bôm bốp nhưng rõ ràng là hôm qua vẫn không làm sao kia mà.
Rõ ràng hôm qua cô không hề cảm thấy đau chút nào, sao mà hôm nay vừa mới thức dậy lại cảm thấy đau tới mức này được. Lúc đưa tay sờ thử mông cô còn cảm giác được có chỗ không đúng nên lập tức đi vào toilet xem thử.
Vừa mới cởi quần xuống nhìn vào gương cô đã bị chính bản thân dọa hết hồn. Mông của cô sao lại sưng đỏ thế kia chứ?
Tô Ngang đã sửa soạn xong xuôi đang chuẩn bị đi tập trung với đơn vị. Anh vừa định nói với Giản Nịnh một tiếng thì đã nghe thấy tiếng của cô, lúc anh bước vào phòng thì nhìn thấy cô đang đứng trong nhà tắm.
Giản Nịnh giật mình chỉ tay vào mông nói với anh: "Anh xem mông của em này, sao tự dưng lại sưng đỏ lên hết rồi? Không lẽ là do hôm qua bị anh đánh đó chứ? Nhưng mà rõ ràng hôm qua đâu có khủng khiếp như bây giờ, em mới thức dậy là đã thấy đau rồi."
Tô Ngang nghe cô nói xong thì hắng giọng ho khan, vẻ mặt giống hệt như bác sỹ đang nhìn cô vợ ngốc nghếch của mình với biểu cảm nghi ngờ, khó hiểu. Anh cũng không biết phải giải thích thế nào, tối hôm qua nhìn thấy cặp mông của cô anh không kiềm chế được nên mới đánh lên mông cô mấy cái.
Tô Ngang thành khẩn khai báo: "Hôm qua em vừa tắm xong đã lăn ra ngủ mất. Lúc anh mặc quần áo giúp em nhìn thấy mông của em vừa căng vừa bóng nên không nhịn được mới đánh mấy cái."
Giản Nịnh: "..."
Cái tật xấu này của anh là thế nào đây, dám nhân lúc cô đang ngủ mà đánh mông cô. Vừa rồi nhìn thấy cặp mông sưng đỏ của mình trong gương cô sợ hết hồn, cứ tưởng là bản thân đã mắc phải căn bệnh gì nữa rồi.
Tô Ngang nhìn thấy biểu cảm ai oán trên mặc cô lập tức chủ động chịu đòn nhận tội: "Bà xã à, anh sai rồi. Tại hôm qua anh không chịu nổi mới đánh mấy cái. Giờ anh cho em đánh lại này, em đánh đi, muốn đánh anh kiểu gì cũng được."
Giản Nịnh nghĩ mông của cô không thể nào chịu mấy bạt tai oan ức như vậy được.
Hơn nữa dáng vẻ của Tô Ngang lại còn thành khẩn vô cùng thế nên bàn tay của cô cũng đã nện lên mông anh một phát.
Giản Nịnh vốn nghĩ rằng cô đã có thể báo thù nhưng sau đó lại phát hiện một sự thật, muốn đánh mông anh thì tay cũng phải dùng sức nên tay sẽ đau.
Cô mới không thèm đánh lại, chỉ tổ đau tay cô.
"Không thèm đánh, anh da dày thịt béo đến mông cũng toàn là thịt. Đánh anh chỉ làm tay em đau thêm thôi.”
Tô Ngang nghe cô nói xong thì bật cười.
Anh nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ phải đi, trước khi đi còn hôn lên môi Giản Nịnh một cái.
Giản Nịnh sực tỉnh đưa tay lên che miệng mình, cô mới thức dậy còn chưa kịp đánh răng nữa.
Tô Ngang hôn một cái rồi đi, Giản Nịnh cũng mặc kệ anh. Cô đi vào trong đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng.
Đưa tay sờ soạng mông của mình, cô cảm giác hình như không chỉ mỗi mông bị đau mà toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đau, đặc biệt là cặp đùi.
Vừa rồi lúc bước đi cô có cảm giấc hai chân của mình như sắp gãy tới nơi.
Cô với anh mỗi người một nơi mấy tháng nay lại còn lười vận động, đột nhiên vận động cường độ cao như vậy thật sự là không thích nghi kịp.
Cô lại bắt đầu thấy hối hận rồi, mới ngày đầu tiên mà đã như thế này thì hai tháng tới cô phải sống sót thế nào đây?
...
Giản Nịnh qua bên này ở thật sự là nhàm chán vô cùng, so với lúc trước không khác là bao. Sang bên này mỗi ngày không phải lang thang trên mạng thì là xem tivi, Tô Ngang biết cô thích xem tivi mà trước đây chỗ này lại không có tivi nên đặc biệt mua một cái còn gắn cáp để cô có thể xem được.
Giản Nịnh phát hiện ra trong nhà có rất nhiều thay đổi, còn có thêm một cái bàn trang điểm mà lúc trước không có, bây giờ đã có một cái rồi.
Thế là cô có thể để đồ trang điểm với mỹ phẩm lên chiếc bàn này rồi. Con người của Tô Ngang thật sự là rất chu đáo nhưng chỉ có mỗi việc sức lực kinh người là vẫn không khác gì trước đây.