Sau khi Tô Ngang thấy cô đã dừng lại anh cũng nhả hoa huyệt của cô ra, thân dưới của cô đã bị anh mút mảng đến sưng đỏ, đọng lại vô số dâm thủy.
Vừa rồi Tô Ngang liếm hoa huyệt của cô còn thuận tay búng nhẹ lên âm đế, vừa xoa xoa nắn nắn vừa mút lấy mút để.
Hiện tại người anh em của anh đã bị cô ăn to ra, Giản Nịnh đã không còn chịu nổi nữa. Khuôn miệng của cô suýt nữa đã không khép lại được. Vừa rồi cô nuốt gậy thịt của anh lâu như vậy, có cảm giác miệng chắc là đã bị nong rộng ra mất rồi. Món đồ này không thể ăn thường xuyên được, về lâu về dài miệng cô nhất định là sẽ rộng ra mất thôi.
Anh hướng về phía quần yếm của Giản Nịnh, cắm dương vật vào trong động nhỏ, cửa động vừa rồi đã được mở ra nên cứ vậy mà cắm thẳng vào.
Giản Nịnh bị anh cắm vào, hai tay bấu chặt lấy ga giường. Tô Ngang bóp lấy mông cô xuyên xỏ, nhìn dương vật của chính mình đang khuấy động trong cơ thể của cô.
Tô Ngang bị cô hút chặt tới mức không chịu được, quá chặt chẽ rồi, anh giơ tay vỗ bốp bốp lên mông cô nói: "Thả lỏng chút nào, em cắn chặt thế anh không động đậy được đâu."
Giản Nịnh vốn chính là không muốn anh động đậy cơ mà. Cái dáng vẻ này của anh mà để người khác bắt gặp thì phải làm sao đây chứ?'
Hàng xóm xung quanh đây đều quen biết với nhau, nếu như nhà bên cạnh mà đi ra phơi quần áo kiểu gì cũng thấy được.
Giản Nịnh không thể chấp nhận được chuyện mất mặt như thế, cô nghẹn ngào, ấm ức van nài anh: "Vào trong nhà được không anh? Ở đây nhiều người lắm… nếu người khác thấy được thì không hay đâu… em sợ bị người ta nhìn thấy, ngoài kia vẫn còn có người đó, bị nhìn thấy không hay đâu, vào trong đi..."
Giản Nịnh nài nỉ anh một lúc nhưng lời lọt vào tai Tô Ngang lại thành ra ý khác. Anh còn cho là cô đang làm nũng với anh, dù sao thì cô cắn anh chặt chết đi được, rõ ràng là thân thể cô cũng rất thích kia mà.
Thế nên Tô Ngang nghĩ cô là đang ve vãn tán tỉnh mình. Anh không ôm cô đi ra ngoài nữa mà lại kéo hai chân cô tách ra, tiếp tục đâm sâu vào huyệt nhỏ.
Anh dùng dương vật mạnh mẽ đâm vào trong động nhỏ rồi rút ra, cắn môi cô nói: "Không phải em rất thích à? Phía dưới cắn anh chặt như vậy, huyệt nhỏ lẳng lơ hút lấy dương vật không rút ra được. Có phải em thích bị anh làm lắm đúng không?"
Anh lại bắt đầu nói mấy lời thô tục hù dọa chết người. Mỗi lần Giản Nịnh nghe anh nói mấy lời tục tĩu này chỉ hận không thể đưa tay bịt chặt miệng anh lại. Sao lại có người có thể nói ra mấy lời này kia chứ, nói tới mức Giản Nịnh xấu hổ muốn chết cho rồi.
Cô không muốn bị làm ở đây lý do chính là sợ bị người khác nhìn thấy. Nhưng mà Tô Ngang lại thích cảm giác kích thích này, anh khiêu khích thân thể của cô mà xem ra thân thể Giản Nịnh cũng thích như vậy.
Giản Nịnh bị anh ôm chặt lấy mà đâm thọc, bên dưới không ngừng ra vào, trên mặt đất vương vãi dâm thủy của cô.
Giản Nịnh thật sự bị anh chọc tức chết rồi, đã nói tới vậy mà anh vẫn nhất quyết không chịu đi vào.
Thế là cô bèn cắn lên bả vai của Tô Ngang ngăn không cho những tiếng rên rỉ của bản thân bị người ta nghe thấy. Nhưng mà âm thanh va chạm bình bịch ở bên dưới thật sự quá lớn, đứng ở ban công bên này nghe thấy rất rõ ràng.
Tô Ngang bế cô thọc rút một lúc lâu thì buông cô ra xoay người cô đổi tư thế, để cho lưng của cô xoay tới trước mặt anh.
Lưng của Giản Nịnh quay về phía mặt anh, mông của cô còn bị anh vuốt ve rồi nói: "Đưa mông em về phía anh này, nâng mông cao lên một chút."
Cô được anh hầu hạ quá thoải mái, tất cả các động tác đều là làm theo bản năng. Cô nghe theo lời anh nói nâng cao mông đưa về phía anh, cặp mông bị anh bẻ ra cắm vào từ phía sau.
Tư thế cắm vào từ phía sau sẽ va chạm với mông của cô. Kiểu vào tư phía sau như thế này cắm rất sâu, chỉ mặc mỗi quần yến khiến cô thoạt nhìn vừa lẳng lơ lại vừa thuần khiết.
Tô Ngang đè mông của cô xuống, nhìn chằm chằm vào thân dưới của hai người, nhìn vào nơi kết hợp giữa cô và anh. Anh nhìn thấy cô bị làm nhưng vẫn không ngừng phun dâm thủy ra ngoài làm cho dương vật với lông tóc của anh đều ướt nhẹp.
Giản Nịnh nhìn xuống phía dưới thấy có người đang tản bộ ở dưới lầu, cô xấu hổ không muốn để cho người ta thấy mặt mình. May mắn là những người đứng cách đó không xa không nhìn về phía hai người ở bên này. Bằng không để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ này của hai người thì Giản Nịnh thật sự cũng không thiết sống nữa.
Giản Nịnh không dám kêu tiếng nào, cô cắn chặt môi khống chế bản thân không được phát ra bất cứ tiếng rên rỉ nào.
Bởi vì làm ở ban công đặc biệt kích thích. Giản Nịnh căng thẳng nên thân thể càng trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ mới bị chơi đùa một lúc là đã đạt tới cao trào.
Tô Ngang ở bên trong sau khi cô đạt cực hạn cũng đã bắn ra. Anh bị kẹp quá chặt, không có cách nào kiềm chế được bản thân bắn tinh dịch lên mông cô làm mông cô phủ đầy dịch trắng.
Tô Ngang sảng khoái, thỏa mãn cầm dương vật để lên khe hở giữa hai đùi của cô.
Anh cảm nhận được việc làm tình này thật sự có thể làm tới nghiện. Bây giờ anh dường như đã bắt đầu nghiện thật rồi, mỗi ngày chỉ hận không thể ôm bà xã mà làm một trận.
Vấn đề chính là thể lực của bà xã anh lại quá yếu. Nhưng chỉ cần thể lực của Giản Nịnh không quá yếu ớt, không phải đụng vào là ngất xỉu ngay thì anh vẫn có thể làm cô vài lần.
Khó trách mà các anh em trong đơn vị vẫn nói kết hôn là chuyện tốt đẹp, tìm được một người phụ nữ là rất tốt. Anh xem như là đã hiểu được thú vui tuyệt vời đó, thật sự là rất tốt.
Hiện tại mỗi ngày của anh trôi qua đều mang theo hương vị mất hồn.
Giản Nịnh vốn dĩ ngày mốt mới trở về nhưng mới sáng hôm sau đã muốn quay về ngay lập tức. Cô không thể tiếp tục ở lại chỗ này nữa, nếu mà còn ở lại cô sợ bản thân sẽ khóc không ra nước mắt.
Ngày nào cũng làm, hôm qua lại còn có một màn mất mặt như thế, cứ nghĩ tới việc bị người khác nhìn thấy thì cô đã muốn chết luôn cho rồi, nhưng mà Tô Ngang lại không nghe lời cô.
Cô nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi, đi rồi sẽ không có vấn dề gì nữa. Cho nên cô mua vé máy bay vào buổi chiều, buổi sáng thì thu dọn, sắp xếp hành lý.
Lúc Giản Nịnh ngồi dậy thì người bên cạnh cũng tỉnh giấc. Bình thường anh đi làm là vào giờ này, anh nhìn cô sắp xếp hành lý thì tỏ vẻ nghi ngờ.
Giản Nịnh lừa anh nói: "Em đã đổi vé máy bay về rồi, ở trường có chút việc nên thông báo bọn em trở lại sớm hơn dự kiến."
Cô đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, cô đã bỏ tiền ra đổi vé máy bay rồi, nếu mà còn tiếp tục như thế cô chỉ sợ cái mạng này của mình sẽ bỏ lại trên giường mất thôi.
Vốn cô cho rằng đêm hôm qua ở ngoài ban công là đã xong nhưng không ngờ tới là nửa đêm sau đó anh lại quăng cô nằm sấp trên giường.
Vẫn là bộ đồ lót tình thú quần yếm đó, cô nằm sấp trên giường để anh mặc sức ra vào.
Nơi đó mở ra lập tức bị anh đâm tới.
Giản Nịnh cảm thấy dáng vẻ đó của mình không khác gì một con “chó cái lẳng lơ”.
Nhưng mà Tô Ngang lại cực kỳ thích như vậy. Giản Nịnh lo lắng nếu cô còn tiếp tục ở lại anh sẽ càng quá trớn hơn, thế nên chuồn trước vẫn là thượng sách.