Lời này của anh khiến Giản Nịnh không thể phản bác được. Ngực cô bị anh xoa nắn, đầu ngón tay thô ráp của anh lướt qua chẳng mấy chốc đã kích thích thân thể cô có phản ứng lại, cơ thể nhạy cảm bị trêu chọc bắt đầu run run.
Tô Ngang vùi mặt vào ngực cô, ngậm đầu vú vào trong miệng mà mút mát. Giản Nịnh thật sự rất sợ người khác sẽ nghe thấy nhưng Tô Ngang lại chẳng lo lắng chút nào, đoán chừng là động tĩnh của hàng xóm cũng không nhỏ nên cô cũng để mặc Tô Ngang làm càn.
Tô Ngang tách hai chân cô ra, nghĩ tới đã hai tháng rồi chưa chạm vào cô phía dưới này nhất định lại chặt khít như lúc đầu. Anh nhanh tay lột quần lót của cô xuống. Bởi vì vừa mới tắm rửa xong nên bên dưới tràn ngập mùi hương của sữa tắm, một ngón tay của anh vội luồn vào bên trong kiểm tra, quả nhiên là rất chặt.
Chặt khít hệt như lần đầu tiên vậy, đã lâu không làm thế nên hai cánh hoa đã khôi phục lại trạng thái nguyên thủy của nó
Giản Nịnh thấy anh còn đang mải miết vùi đầu vào bên dưới khiến cô hơi xấu hổ. Nhưng anh không chỉ chiêm ngưỡng đóa hoa ấy mà còn dùng tay tách hai cánh hoa ấy ra.
Tô Ngang đâm thọc được một lúc rồi chợt nghĩ tới điều gì đó, anh chụp lấy ngón tay của Giản Nịnh kéo xuống đặt lên đóa hoa bên dưới vuốt ve, nói với cô: "Em cắm ngón tay vào đi, tự an ủi cho anh xem."
Giản Nịnh nghe anh nói xong thì trợn tròn hai mắt, sửng sốt nhìn anh, cô không dám tin vào những lời tai mình vừa nghe được.
Tô Ngang đích thân cầm ngón tay của cô cắm vào trong hoa huyệt nói: "Em chưa làm bao giờ sao? Làm cho anh xem đi, trước giờ em chưa từng làm thật à?"
Đều đã lớn tới từng này tuổi rồi hiển nhiên ai cũng có nhu cầu sinh lý, không có đàn ông ở bên cạnh dĩ nhiên là phải tự tay thỏa mãn chính mình rồi.
Cho dù trước đây Giản Nịnh đã từng làm qua nhưng chỉ là lén lút, cô chưa bao giờ làm cho Tô Ngang xem.
Vậy nên bảo cô tự an ủi trước mặt anh Giản Nịnh vẫn do dự không dám động thủ.
Nhưng mà ngón tay của cô đã bị Tô Ngang túm lấy nhét vào trong động nhỏ, Tô Ngang tiếp tục bày vẽ cho cô: "Giống như lúc anh cắm vào em ấy, em làm cho anh xem đi."
Lời này của anh sao Giản Nịnh có thể không hiểu được, thế là cô véo tay anh một cái. Anh nói thế còn không phải là đang chê cô không dám kêu lên như nhà người ta hay sao? Cô nào có dám kêu lớn tiếng thế cơ chứ.
Nhưng mà không thể không bái phục mấy người quân nhân này, thể lực của bọn họ quả thật tốt kinh khủng. Mặc dù trải qua cả một ngày huấn luyện lại còn bữa tiệc kéo dài ban nãy, tới giờ này cô đã mệt muốn đứt hơi nhưng mà mấy người họ vẫn có thể náo loạn thế này.
Giản Nịnh cảm giác có thể nghe được âm thanh đó rất rõ ràng, tốt hơn hết vẫn là không nên kêu lên.
Tô Ngang thấy cô không muốn kêu nên lập tức ôm cô ngồi dậy. Giản Nịnh bị anh ôm lên vừa đi vừa làm, chẳng mấy chốc đã đi đến cửa nhà. Cái tư thế vừa đi vừa làm này cắm rất sâu, mỗi một cú đâm đều hướng thẳng vào trọng tâm.
Giản Nịnh suýt chút nữa đã hét lên, cô cắn chặt bả vai của anh ngăn không cho tiếng thét của mình bật ra ngoài. Lần nào cũng chọc thẳng vào tâm khiến cô có cảm giác nội tạng sắp bị đâm hỏng hết rồi. Tô Ngang nâng mông của cô lên, vừa chậm rãi bước đi vừa thong thả giày vò.
Anh bế cô tới cạnh cửa thì buông ra, sau đó xoay người cô lại để lưng cô đối diện với anh, sau đó anh bẻ mông cô ra từ phía sau cắm vào. Giản Nịnh bị anh đè lên cửa không ngừng cắm rút, không hiểu tại sao anh lại mang cô ra cửa nhà để làm: "Sao anh… sao lại ở ngoài này, sao lại không ở trên giường?"
Tô Ngang đáp: "Chẳng phải em sợ bị người ta nghe thấy sao? Làm ở đây người ta không thể nào nghe thấy được, em có muốn la hét thì cứ thoải mái."
Cô có muốn nhịn lại cũng không nhịn thêm được nữa. Tô Ngang không nói không rằng cứ như vậy mà đâm thẳng vào trong. Tay của cô bị Tô Ngang khóa chặt đặt bên mép cửa, thân thể bị anh đè trên cánh cửa xỏ xuyên, cánh cửa cũng theo động tác của anh nhúc nhích, âm thanh va chạm từ đó cũng vang lên.
Tiếng hai thân thể va chạm “bịch bịch bịch” vang lên rõ mồn một.
Giản Nịnh nghi ngờ hình như Tô Ngang đang cố tình làm thế này. Lúc nãy ở trên giường nếu cô kêu lên có lẽ chỉ có hàng xóm bên cạnh là nghe thấy mà thôi. Nhưng bây giờ đang ở cửa nhà, bên ngoài là cầu thang bộ, trong khu chung cư cũ kỹ này không sử dụng thang máy, tầng trên tầng dưới đều phải dùng thang bộ. Nếu như lúc này có người đang ở ngoài nhất định sẽ nghe vô cùng rõ ràng.
Cho nên hành động của Tô Ngang ngược lại chính là muốn để cho người ta nghe thấy. Giản Nịnh cắn chặt môi, cố ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào. Thế nhưng tốc độ ra vào của Tô Ngang quá nhanh, một bàn tay nhào nặn vú này, bàn tay kia vân vê núm vú không ngừng thọc vào rút ra.
Giản Nịnh cứ như thế bị anh đè lên ức hiếp.
Giày vò suốt cả một đêm, Tô Ngang cấm dục đã lâu vất vả lắm mới được “ăn mặn”, coi như là ăn bù một lần cho thỏa thích, cứ “chơi” cô mãi không dừng.
Giản Nịnh nghĩ tới sáng mai còn phải đi làm, mệt mỏi nói với anh: "Không phải ngày mai anh còn đi làm hả? Hay là nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Ngang vậy mà lại không nghe ra được ý của cô, anh lại ôm cô trở về giường ngủ tiếp tục vận động: “Không thành vấn đề, anh vẫn dậy sớm được.”