Con ngươi Tần Ngọc Dung đột nhiên co lại, "Ngươi!"
An Quốc Hầu phủ bên kia vẫn không chịu nhường một bước, thậm chí dự định đặt mua một cái tiểu viện tử nuôi nàng ta ở bên trong làm ngoại thất của Hạ Hoài Hiên, không cho phép nạp vào cửa.
Tần Ngọc Dung vô cùng khó chịu.
Nàng ta vốn muốn làm chính là thê tử của Thế tử gia, Hầu phủ phu nhân tương lai đường đường chính chính, hôm nay thấy Hạ lão phu nhân không thích, chính mình đại khái cũng chỉ có thể ủy khuất làm thiếp, không nghĩ tới... Ngay cả cửa An Quốc Hầu phủ cũng không cho phép vào!
Khương lão phu nhân cố ý bảo vệ Tần Ngọc Dung, hơi nhíu mày, "Thanh Dao đừng làm rộn, chuyện Dung nhi để ngày khác nói sau."
Ầm ĩ?
Nàng chỉ mới đổi đối tượng định hôn, bọn họ đã muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Tần Ngọc Dung bò lên giường thế tử, khiến nàng bị người ta nhạo báng, khiến cả phủ Ninh Viễn bá trở thành trò cười, sao không thấy bọn họ chỉ trích một câu?
Có lẽ đích nữ như nàng là được nhặt về?
Khương Thanh Dao đối với lời nói của lão phu nhân làm như mắt điếc tai ngơ, nói: "Ta chỉ là thay các muội muội cảm thấy bất công, biểu muội làm ra chuyện mất mặt xấu hổ như vậy, người ở Thượng Kinh đều sẽ nghĩ lầm tiểu thư phủ Ninh Viễn bá chúng ta đức hạnh có thiếu hụt, hôn sự của ta đã định là không sao, chỉ sợ ảnh hưởng tới hôn sự của các muội muội."
Đáy mắt Tần Ngọc Dung cuồn cuộn hận ý, nàng ta và Hoài Hiên ca ca thật lòng yêu nhau, nếu không phải Khương Thanh Dao cản trở, quấn chặt lấy Hoài Hiên ca ca, nàng ta đã sớm là thê tử của Hoài Hiên ca ca, sao có thể có chuyện xấu hôm nay?
Vừa nghe ảnh hưởng đến hôn sự của nữ nhi, Hứa thị tức giận bất bình, hận không thể cho Tần Ngọc Dung một bạt tai.
Bà ta cắn răng nói: "Thật sự là nuôi một nghiệt chướng, Ninh Viễn bá phủ chúng ta thu lưu ngươi nhiều năm như vậy, ngươi báo đáp chúng ta như vậy sao?"
"An Quốc Hầu phủ nói thế nào? Đại khái cũng không nhìn trúng xuất thân này của ngươi a?"
Hứa thị nhìn về phía Khương lão phu nhân, "Mẫu thân, chúng ta nuôi nàng nhiều năm như vậy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu không thì đưa Dung nhi vào trong am tu hành sống hết quãng đời còn lại đi?"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Ngọc Dung trắng bệch, lập tức luống cuống, nàng ta không muốn đi trong am thanh tu, quá khổ cực!
Nàng ta vội vàng kéo kéo tay áo Khương lão phu nhân, cầu xin nói: "Cô ngoại tổ mẫu, cầu xin ngài đừng đuổi con ra ngoài, cầu xin ngài, Dung nhi không muốn rời khỏi ngài, không muốn rời khỏi Ninh Viễn bá phủ!"
Khương Vận Tuyết đã sớm nhìn nàng ta không vừa mắt, một biểu tiểu thư thế mà ngang hàng với tiểu thư trong phủ, thật sự là cho nàng ta mặt mũi.
"Ngươi cũng làm ra chuyện xấu cỡ này, còn có mặt mũi cầu tình với tổ mẫu?"
Lúc trước Khương lão phu nhân chỉ là giảng hòa nói đầu đau, lúc này bị ồn ào, quả thật có chút không thoải mái.
Khương lão phu nhân khoát tay áo, cự tuyệt đề nghị của Hứa thị, trầm giọng nói: "Sau này ta sẽ nói chuyện với người của An Quốc Hầu phủ, tất cả lui ra đi."
Khương Thanh Dao chậm rãi híp mắt, lão phu nhân bảo vệ Tần Ngọc Dung quá rõ ràng, kiếp trước nàng không nghĩ nhiều, đời này nàng cần phải truy cứu đến cùng.
Bất kỳ dấu vết gì cũng không buông tha.
Vì sao lão phu nhân thiên vị Tần Ngọc Dung như vậy? Sợ là quan hệ của các nàng không đơn giản như bề ngoài.
Mọi người trở lại viện của mình.
Khương Vận Tuyết: "Mẫu thân, tiện nhân Khương Thanh Dao kia lại dám đánh mặt con, bảo con ngày mai làm sao gặp người? Con nguyền rủa nàng ta chết không được tử tế!"