Hạ Tư Dư nhiều lần nhắc tới vị Tam thúc này của nàng ấy, lãnh khốc ít nói lại khí thế uy nghiêm, ở Hầu phủ nói một không hai, không người nào dám ngỗ nghịch hắn.
Một trưởng bối uy thế cực nặng như vậy, lại sắp trở thành phu quân của nàng?
Trước đó Khương Thanh Dao muốn gả cho An Quốc Hầu, đó là bởi vì biết hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sẽ không trở về, không nghĩ tới hắn thế mà vẫn còn sống.
Khương Thanh Dao ý vị thâm trường nói một câu, "Lấy thân phận An Quốc hầu, hắn đã còn sống, chưa chắc nguyện ý cưới ta đi."
...
Trở lại trong phủ.
Trái tim Hứa thị lập tức nâng lên cao, nặn ra một nụ cười: "Phu quân, bây giờ An Quốc Hầu trở về, hôn ước cũng không hủy bỏ..."
Đã thấy Khương Ngật Tùng sầm mặt xuống, giơ tay cho bà ta một cái tát.
Hứa thị kêu lên một tiếng sợ hãi, nửa khuôn mặt sưng lên, đưa tay che mặt, cắn chặt môi dưới.
"Phu quân... Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, ta không ngờ Tuyết Nhi sẽ nói ra chuyện này."
Khương Ngật Tùng tức giận.
"Hôm nay bởi vì hai mẫu nữ các ngươi, khiến phủ Ninh Viễn Bá ta mất mặt bao lớn?"
Ông ta ở bên kia dùng hết lời nói liều mạng cứu vãn, Khương Vận Tuyết lại phá hoại, khiến ông ta mất hết mặt mũi!
"Là ngươi lan truyền phê mệnh, ngươi muốn cho An Quốc Hầu phủ giải trừ hôn ước, ngươi chỉ muốn thủ túc tương tàn, có nghĩ tới sẽ mang đến hậu quả gì đối với Ninh Viễn bá phủ hay không?"
Tim như cứng lại.
"Sao ta lại sinh ra một nữ nhi ngu ngốc như ngươi vậy?"
Trái tim Khương Vận Tuyết đập loạn, cực kỳ sợ hãi, "Phụ thân, Tuyết Nhi biết sai rồi, Tuyết Nhi cũng không dám nữa..."
"Không dám?" Khương Ngật Tùng miễn nhiễm với bộ dáng này của nàng ta, sắc mặt căng cứng: "Ta thấy ngươi là ăn gan hùm mật báo!"
Khương Vận Tuyết tuyệt đối không nghĩ tới, An Quốc hầu lại có thể trở về, hôn ước cũng không thể hủy đi, về sau Khương Thanh Dao chính là phu nhân hầu tước.
Nàng vốn gả cho người chết đã kiêu ngạo không chịu nổi, không coi ai ra gì, sau này chỉ sợ càng vô pháp vô thiên?
Khương Vận Tuyết không cam lòng.
Khương Ngật Tùng hạ quyết tâm muốn hung hăng giáo huấn nàng ta, lông mày nhíu chặt, trầm giọng nói: "Người đâu, cầm thước."
Chỉ một thoáng, sắc mặt Khương Vận Tuyết trắng bệch, nàng ta từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị đánh, lúc này phụ thân muốn đánh nàng ta?
"Không, không cần, Tuyết Nhi biết sai rồi, sẽ không tái phạm nữa, ngài bỏ qua cho Tuyết Nhi lần này đi..."
Hai mắt Khương Vận Tuyết ngấn lệ cầu khẩn.
"Phu quân, đừng đánh Tuyết Nhi, nó còn nhỏ, chịu không nổi." Hứa thị luống cuống, níu lấy ống tay áo Khương Ngật Tùng.
"Cút ngay!"
Bị Khương Ngật Tùng hất ra.
Những người khác cùng Khương Thanh Dao đứng ở một bên, biết Khương Ngật Tùng đại khái muốn giết gà dọa khỉ, đây không chỉ là trừng phạt Khương Vận Tuyết, càng là cảnh cáo đối với những người khác.
Cô nương gia không thể đánh mặt quất roi, dễ để lại sẹo, ngày sau không dễ lấy chồng, đánh bàn tay thì khác, đau thì đau một chút, dưỡng một chút liền khỏi hẳn.
Nhìn thấy bộ dáng nữ nhi vừa khóc vừa kêu, thân thể Hứa thị phát run, trái tim đau nhói.
Nữ nhi của bà ta đã khi nào phải chịu khổ như vậy?
Đều là do tiện nhân Khương Thanh Dao này ban tặng!
Nếu không phải nàng, Tuyết Nhi cũng sẽ không rơi vào tình trạng này.
Khương Thanh Dao làm như không thấy ánh mắt oán hận của Hứa thị, thẳng đến khi Khương Vận Tuyết bị đánh tay xong thì bị phạt quỳ ở từ đường, nàng mới chậm rãi trở về Hoa Gian Cư.
Một đầu khác, Khương lão phu nhân bệnh đến mắt mờ nghe được tin tức, An Quốc hầu chết mà sống lại trở về.
Bà ta lập tức run rẩy vươn tay: "Đỡ ta dậy!"
Đầu óc không choáng váng, lưng không đau nữa, tinh thần tỉnh táo.
"Đúng là mộ tổ bốc khói xanh mà."
"Hầu phủ phu nhân, phủ chúng ta sắp có một Hầu phủ phu nhân danh xứng với thực rồi."
"Ta biết ngay đứa nhỏ Thanh Dao kia có tiền đồ, phúc khí của phủ Ninh Viễn bá chúng ta còn ở phía sau."