Sơ Lộ lo lắng bất an nhìn về phía Khương Thanh Dao, lắp bắp nói: "Còn có điều càng kỳ quái hơn, nói là... bởi vì tiểu thư sắp gả vào phủ An Quốc Hầu nên mới... mới khắc chết An Quốc Hầu. Tiểu thư là điềm xấu, sẽ khiến cho phủ An Quốc Hầu suy yếu."
Lời đồn ác độc nhất cũng không có gì hơn chuyện này, đơn giản là giết người thì đâm vào tim, đây là muốn ép tiểu thư vào đường cùng.
Chi Đào tức giận không thôi: "An Quốc Hầu xảy ra chuyện sao lại là lỗi của tiểu thư chứ? Có liên quan gì đến tiểu thư? Những người đó đừng có mà quá đáng!"
Trong thoáng chốc Hoa Gian Cư đã yên ắng trở lại, đều đang đợi Khương Thanh Dao lên tiếng.
Khương Thanh Dao mấp máy môi.
Kiếp trước cũng không có chuyện như vậy, chuyện số mệnh kia Khương Thanh Dao căn bản không biết, nói cách khác kiếp trước bị tổ mẫu và phụ thân che giấu rồi.
Hiện tại rốt cuộc là ai truyền đi?
Tổ mẫu và phụ thân đều rất không có khả năng này, mặc dù bọn họ căm ghét nàng, nhưng tóm lại vẫn rất tỉnh táo, biết rõ hôn ước với phủ An Quốc Hầu có bao nhiêu lợi ích đối với phủ Ninh Viễn Bá, sẽ không dễ dàng huỷ đi mối hôn sự này.
Vậy thì phải xem xem rốt cuộc có người nào hiểu rõ tình hình.
Khương Thanh Dao hít sâu một hơi, buồn bã nói: "Cái gì mà số mệnh, còn lâu ta mới tin vào số mệnh, ta chỉ tin vào tất cả những thứ gì nắm chắc trong tay mình."
Nếu như nàng thật sự là Thiên Sát Cô Tinh ôn thần chuyển thế, ông trời sao lại cho nàng một cơ hội để làm lại?
"Nhưng lòng người khó đoán, lời đồn đại đáng sợ, xử lý không tốt, nước bọt ở bên ngoài cũng có thể dìm chết ta."
Sắc mặt Bạch Ngưng trắng bệch: "Tiểu thư, phủ An Quốc Hầu nghe được lời đồn, nếu như huỷ bỏ hôn ước thì phải làm sao?"
Từ hôn đối với Khương Thanh Dao mà nói là chuyện xấu, đối với phủ Ninh Viễn Bá mà nói cũng thế.
Kể từ đó, nàng sẽ mất đi giá trị lợi dụng, sẽ trở thành con rơi, những người trong phủ Ninh Viễn Bá không chừng còn nghĩ cách làm sao để tra tấn nàng.
Đám nha hoàn như thể cha mẹ chết, không biết làm sao.
Khương Thanh Dao gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn: "Mang chút trái cây tươi mới lên, chúng ta vừa ăn vừa nghĩ."
Nha hoàn: ?
...
Phúc Thịnh Đường.
Khương lão phu nhân nhợt nhạt ngồi ở vị trí đầu, trên khuôn mặt già nua phủ đầy hơi lạnh, đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Hứa thị, lạnh lùng nói: "Là ngươi truyền đi à?"
"Khụ khụ khụ." Bà ta ho khan dữ dội.
Hứa thị vặn xoắn ngón tay, giả vờ như bình tĩnh: "Oan uổng quá, sao con dám chứ? Cho con một trăm lá gan con cũng không dám làm như thế, làm như vậy có gì tốt với con chứ?"
"Phủ Ninh Viễn Bá chính là chỗ dựa của con, con có ngu ngốc cũng sẽ không làm chuyện bất lợi với phủ Ninh Viễn Bá."
Nghe vậy, Khương Ngật Tùng cũng phụ hoạ: "Mẫu thân, Vân Phi không phải người dốt nát nông cạn như vậy, nàng nói không phải nàng, vậy thì chắc hẳn không phải nàng."
Hứa thị vội vàng gật đầu, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Trong lòng còn đang hoảng hốt.
Chẳng lẽ là Tuyết nhi?
Ngàn vạn lần không được liên quan gì đến Tuyết nhi.
Về phần tại sao không nghi ngờ đến Tần Ngọc Dung, là bởi vì sau khi nàng ta được đưa tới Am đường thì lên cơn sốt, vẫn luôn ốm liệt giường, các bà tử trông coi nàng ta nói nàng ta không có cơ hội tiếp xúc với người ngoài.
Không có đầu mối, Khương Ngật Tùng tức giận nói: "Mất đi quan hệ với phủ An Quốc Hầu, sau này sẽ ít đi bao nhiêu lợi lộc?"
Những người khác càng thêm coi thường phủ Ninh Viễn Bá, các đồng liêu của ông ta sẽ có mặt mũi như thế nào chứ?
"Còn muốn thông qua phủ An Quốc Hầu có thể mưu tính ra được tương lai xán lạn cho Hi Trạch, mấy đứa Tuyết nhi, Thục Ninh, Quân Như cũng có thể chọn được nhà chồng tốt."
"Huỷ rồi, tất cả đều bị huỷ rồi!"
Khương Ngật Tùng vừa dứt lời, Hứa thị hối hận đến phát điên, Hi Trạch của bà ta, con đường sau này khó đi rồi.
Vừa nghĩ tới đó, không nhịn được mà oán trách nữ nhi, tầm nhìn hạn hẹp, chỉ muốn huỷ hoại Khương Thanh Dao, lại không nghĩ đến lợi ích tương lai.
Khương lão phu nhân đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác bất lực, đến buổi chiều trực tiếp không xuống giường được, bệnh càng nặng hơn.