Huống hồ Khương Hi Trạch mưu hại Khương Thanh Dao sẽ còn hủy đi hôn ước giữa hai nhà, chuyện này mà bại lộ đụng đến quan phủ thì sẽ khiến phủ Ninh Viễn Bá mất hết thể diện, hắn ta cũng coi như bị huỷ hoại.
Trở về có người lên tấu chương nói ông ta bao che dung túng cho nhi tử, không biết dạy con, con đường làm quan của Khương Ngật Tùng cũng dừng ở đây, không còn khả năng được thăng chức nữa.
Thấy sắc mặt Khương Ngật Tùng càng phát ra sự cay nghiệt, trong lòng Hứa thị lo sợ bất an, phu quân sẽ không thật sự trừng phạt nhi tử chứ?
Khương Ngật Tùng trầm giọng nói: "Chờ Hi Trạch tỉnh lại rồi nói, yên tâm, cha sẽ cho con một lời giải thích, tuyệt đối không nương tình."
Sau khi nhận được lời hứa của phụ thân, lúc này Khương Thanh Dao mới dẫn nha hoàn rời đi, đi được ba bước, nói: "Hi vọng phụ thân nói được thì làm được, đừng khiến nữ nhi thất vọng."
Nếu như không làm cho nàng hài lòng, nàng không ngại để cho Khương Hi Trạch vào đại lao cảm nhận một phen.
Mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Khương Ngật Tùng, Hứa thị và Khương Vận Tuyết.
Hứa thị hai mắt đẫm lệ: "Phu quân, Hi Trạch đã phải chịu thương tổn rất nặng rồi, chàng sẽ không thật sự vì Khương Thanh Dao mà phạt nó chứ? Từ nhỏ đến lớn chàng chưa bao giờ đánh nó, chàng không thể làm như vậy."
"Chát."
Một cái tát vang dội rơi trên mặt Hứa thị, Hứa thị che mặt, không dám tin nhìn phu quân của mình.
Khương Ngật Tùng nổi giận đùng đùng: "Chỉ là chút chuyện nhỏ nó đã phóng hỏa đốt người, đây là mưu hại mạng người, phải vào trong lao đó, người xưa đã nói con hư tại mẹ, xem ngươi dạy dỗ được đứa con ngoan kìa."
Một dòng uất ức dâng lên, Hứa thị lúng túng, không còn lời nào để nói, che mặt khóc lóc.
"Không phải là vẫn chưa thiêu chết người hay sao..." Khương Vận Tuyết bất mãn nói thầm, đối diện với ánh mắt đầy thịnh nộ của Khương Ngật Tùng, nàng ta ngậm miệng lại.
Kho củi và phòng bếp của Hoa Gian Cư đều bị cháy rụi, may mà phòng ở không việc gì, Khương Thanh Dao quay về nghỉ ngơi thật tốt.
Bạch Ngưng, Sơ Lộ và Chi Đào vừa mới biết được nguyên nhân mà tiểu thư bảo bọn họ giám sát kho củi nhỏ, xem ra tiểu thư đã sớm đoán được đại thiếu gia muốn làm gì rồi.
Chi Đào vẫn không hiểu: "Vì sao tiểu thư lại biết đại thiếu gia muốn phóng hỏa? Thật giống như đã dự liệu được từ trước."
Khương Thanh Dao ngáp một cái, cả người trầm tĩnh lại, giọng điệu rõ ràng êm ái hơn rất nhiều: "Đoán."
Đám nha hoàn: "..." Thầy bói cũng không chuẩn như vậy.
Đời trước Khương Thanh Dao cản trở Khương Hi Trạch đùa giỡn nha hoàn trong phủ, Khương Hi Trạch ghi hận trong lòng phóng hỏa thiêu nàng, đời này hắn ta lại làm chuyện giống như vậy, quả nhiên chó không đổi được ăn phân.
Không thiêu chết hắn ta cũng thật đáng tiếc.
...
Sáng sớm hôm sau.
Từ Đường.
Khương Hi Trạch quỳ trên mặt đất, trong lòng vừa hoảng hốt vừa phẫn hận, ngẩng đầu cầu xin phụ thân có thể thay đổi chủ ý.
"Phụ thân, con sai rồi, con chỉ muốn doạ cho đại tỷ tỷ sợ một chút thôi, căn bản không muốn làm nàng bị thương."
Chỉ có phạm phải sai lầm lớn mới bị phạt quỳ ở Từ Đường, bị phạt trước liệt tổ liệt tông, chuyện này khiến hắn ta sau này còn làm người thế nào được nữa?
Khương lão phu nhân thương yêu Khương Hi Trạch nhất, bà ta khuyên nhi tử: "Hi Trạch đã biết sai rồi, bỏ qua cho nó lần này đi."
Bà ta quay đầu lại trừng mắt với Khương Thanh Dao: "Ngươi làm tỷ tỷ bao dung cho đệ đệ là đạo lý hiển nhiên, ngươi không có ý kiến chứ?"
Hứa thị cũng đau khổ cầu xin, hốc mắt phiếm hồng.
Khương Thanh Dao chậm rãi xoay người, thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, vẻ mặt kinh ngạc: "Nhìn ta làm gì?"
"Phụ thân còn chờ đợi gì? Động gia pháp đi."
Còn không động nữa nàng đứng cũng mệt mỏi rồi.
Giờ khắc này Khương lão phu nhân thật sự là có suy nghĩ muốn bóp chết nàng rồi
Khương Ngật Tùng nhắm mắt lại, vung roi quất lên người Khương Hi Trạch, từng roi rồi từng roi một.
"Ba ba ba..."
Y phục phía sau lưng Khương Hi Trạch sắp bị đánh nát rồi, da tróc thịt bong, hắn ta kêu rất thảm, cổ họng cũng sắp rách ra rồi, nước mắt nước mũi tuôn xuống.
Trái tim Hứa thị tan nát rồi.
Sắc mặt những người khác cũng không tốt lắm, chủ yếu là bị doạ.
Roi thứ mười kết thúc, Khương Hi Trạch đã đau đến mức ngất đi.