Khương Thanh Dao nâng chén trà lên nhấp hai ngụm: "Tần Ngọc Dung gọi tổ mẫu là cô mẫu? Ngươi chắc chắn không nghe lầm chứ?"
Mộ Thanh, nha hoàn ở Phúc Thịnh Đường đáp: "Vâng, nô tỳ nghe thấy rõ ràng, lúc biểu tiểu thư mới vừa đi vào đã gọi cô mẫu, sau đó lão phu nhân nhìn nàng ta, nàng ta mới đổi lại là cô tổ mẫu."
"Ta biết rồi, ngươi làm rất tốt." Khương Thanh Dao thưởng cho chút bạc rồi bảo nàng ta lui ra.
Mộ Thanh là nha hoàn mới tới, căn bản chưa có sự trung thành với Khương lão phu nhân, nàng chỉ tốn một chút bạc đã mua chuộc được Mộ Thanh, bảo nàng ta có tin tức đặc biệt khác lạ thì đến báo cáo.
Chi Đào kinh ngạc nói: "Nói như vậy, thân phận của biểu tiểu thư là giả?"
Khương Thanh Dao dặn dò Chi Đào gọi Trương bá đến, Trương bá là người mà mẫu thân mang tới từ Tiết gia, đáng tin.
Nàng bảo Trương bá đi điều tra thân phận của Tần Ngọc Dung.
Nếu như là cháu gái đường đường chính chính của tổ mẫu, tại sao Tần Ngọc Dung lại phải giấu diếm thân phận để nuôi dưỡng ở trong phủ?
Trừ phi, thân phận của Tần Ngọc Dung không thể lộ ra ngoài!
Thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
Chuyện này Khương Thanh Dao sẽ chầm chậm mưu toan, tâm tình rất tốt, một bên khác Hạ Hoài Hiên rất bực bội, mãi mới chờ đến lúc được giải trừ cấm túc, lại chậm chạp không thấy bóng dáng Khương Thanh Dao đâu.
"Nàng chưa từng đi tìm ta một lần." Hạ Hoài Hiên khó chịu nói.
Lúc trước hắn ta đối xử với nàng hờ hững không để ý lắm, nàng lại hết lần này tới lần khác ở ngay dưới mắt hắn ta khiến người ta chán ghét, bây giờ hắn ta dùng vẻ mặt ôn hoà hơn mấy phần để đối xử với nàng, trái lại nàng còn lên mặt.
Lòng của nữ nhân như kim dưới đáy biển.
Tên hầu muốn nói lại thôi.
Hiện tại Khương cô nương là thê tử chưa xuất giá của Hầu Gia, là mẫu thân tương lai của thế tử, làm sao lại đến tìm thế tử được, tránh nghi ngờ còn không kịp nữa.
"Nàng còn đang tức giận vì chuyện của ta và Dung nhi sao? Sao nàng lại nhỏ nhen như vậy chứ, người không khoan dung độ lượng như vậy, không xứng là đương gia chủ mẫu."
Tên hầu nghĩ thầm lời này cũng không tới phiên thế tử nói, dù sao người mà Khương cô nương muốn cưới là Hầu Gia, bây giờ Hầu Gia đã ở trên trời rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hạ Hoài Hiên chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, làm An Quốc Hầu mấy năm, hiện tại hắn ta vẫn chưa quen không sửa được tư thế cao cao tại thượng không ai bì nổi, quen rồi, rất điệu bộ kiểu cách.
"Mà thôi bỏ đi." Hắn ta thở dài nói.
Tóm lại là hắn ta làm có phần không đúng, Khương Thanh Dao càng tức giận thì lại càng chứng minh được nàng quan tâm hắn ta, hắn ta đồng ý cho nàng một phần sủng ái này, cho nàng nhiều thêm một chút kiên nhẫn.
Hạ Hoài Hiên quay đầu lại hỏi tên hầu, nhưng lại giống như nói một mình: "Nếu như ta tặng quà cho nàng, nàng sẽ rất vui vẻ đúng không?"
Tên hầu muốn rớt cả cằm xuống mặt đất rồi.
...
Tiểu nhị của Trân Bảo Các đưa hàng đến phủ Ninh Viễn Bá, được quản gia dẫn vào trong.
"Đây là lễ vật mà thế tử An Quốc Hầu nói muốn đưa đến phủ Ninh Viễn Bá."
Lúc đưa đến, các nữ quyến trong phủ đang dùng trà chiều.
Ánh mắt Tần Ngọc Dung bỗng chốc bị chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay tiểu nhị hấp dẫn, con ngươi sáng lên, vừa mừng vừa sợ tiến lên đón nhận lấy chiếc hộp.
Hai mắt nàng ta long lanh như sóng nước dập dờn, hai má trở nên ửng đỏ: "Đây là lễ vật thế tử tặng cho ta à?"
Cuối cùng thế tử đã nhớ tới nàng ta, nàng ta biết mà, trong lòng Hoài Hiên ca ca vẫn có nàng ta.
Tần Ngọc Dung ôm hộp gỗ, hất cằm với Khương Thanh Dao, thần sắc dường như đang nói: "Nhìn đi, người mà Hoài Hiên ca ca yêu là ta không phải ngươi" .