Roi của phủ Ninh Viễn Bá rất to, có một mặt có gai, ánh mắt Khương Thanh Dao rơi trên cây roi trong tay Khương Ngật Tùng, người phụ thân tốt này của nàng định dùng mặt có gai để đánh nàng đây.
Thật sự là buồn cười, nàng chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về chính mình, lại bị dùng gia pháp rồi.
Chỉ có phạm phải sai lầm lớn như con cháu bất hiếu mới có thể động đến gia pháp, xem ra miễn là nàng còn sống thì trong mắt đám người này chính là một loại sai lầm.
Lúc này Hứa thị tiến lên giữ chặt tay Khương Ngật Tùng, giả bộ nói: "Đừng mà phu quân, một roi này Thanh Dao không chịu nổi, ta chịu tủi thân một chút cũng được, đừng khiến tình cảm cha con các người bị rạn nứt."
Thê tử nhân từ rộng lượng với nghiệt nữ này như vậy, nhưng nàng lại không cảm kích, nhất định phải khiến nhà cửa không yên, Khương Ngật Tùng càng tức, ánh mắt lạnh lùng.
Hứa thị cầu tình chẳng qua là đổ thêm dầu vào lửa, càng khiến Khương Ngật Tùng thêm kiên định quyết tâm giáo huấn Khương Thanh Dao.
Khương Vận Tuyết trốn phía sau lưng Hứa thị cong khoé miệng, sung sướng không nói ra được, ước gì Khương Thanh Dao lập tức bị đánh đến da tróc thịt bong.
Chi Đào phẫn hận nói ra: "Bá gia ngài sao có thể không nói đạo lý, tiểu thư chẳng làm sai cái gì cả!"
"Tiện tỳ, ở đây nào có chỗ cho ngươi nói chuyện chứ?" Khương Hi Trạch tiến lên tát cho Chi Đào một cái.
"A!" Chi Đào che mặt.
Khương Thanh Dao nhíu mày một cái, ôm lấy Chi Đào, một chân đạp vào bụng Khương Hi Trạch.
Khương Hi Trạch không hề phòng bị, bị đạp ngã trên mặt đất, bụng đau vô cùng.
Sắc mặt hắn ta tái xanh: "Khương Thanh Dao ngươi điên rồi? Ngươi dám đạp ta?"
Khương lão phu nhân giật nảy mình, đánh Khương Thanh Dao thì được, dám động đến tôn tử bảo bối của bà ta, tuyệt đối không thể.
Ánh mắt bà ta như hai lưỡi dao sắc bén, tức giận nói: "Làm càn!"
Hứa thị đỡ nhi tử dậy, đau lòng chết mất, hận không thể ngàn đao phanh thây Khương Thanh Dao: "Hi Trạch là trưởng tử của phủ Ninh Viễn Bá, đệ đệ của ngươi, vì sao ngươi lại vì một thứ ti tiện mà đánh hắn? Xem ra ngày thường ta thật sự làm hư ngươi rồi."
"Phu quân, ta không quản được nàng nữa, chàng phải giáo huấn nàng thật tốt."
Khương Vận Tuyết cũng thương đệ đệ của mình, cũng muốn tự mình cầm cây roi đánh mạnh cho Khương Thanh Dao một trận.
Khương Ngật Tùng tức đến mức lồng ngực phập phồng, giơ roi lên: "Hôm nay cho dù ngươi có quỳ xuống để xin tha, vi phu cũng sẽ không mềm lòng."
Chi Đào vừa sợ vừa hoảng, đều là bởi vì nàng ấy nên tiểu thư mới bị phạt nặng hơn, nàng ấy chắn trước người Khương Thanh Dao.
Biểu cảm của Khương Thanh Dao vẫn như cũ lãnh đạm trầm tĩnh, kéo Chi Đào ra phía sau: "Chi Đào là người của ta, người nào dám động đến người của ta, ta sẽ đánh lại."
Nàng cũng là người đã từng chết một lần rồi thì sợ cái gì?
Nếu như ngay cả người bên cạnh cũng không bảo vệ được, không phải sống uổng phí một trận hay sao?
Hôm nay nếu như nàng lùi lại một bước, ông trời cũng sẽ không nhìn được, trực tiếp đánh chết nàng đi.
Khương Thanh Dao lạnh lùng: "Phụ thân cần phải nghĩ cho kỹ, một roi này đánh xuống, thì không còn đơn giản là chuyện báo quan nữa."
Từng chữ nói ra, vô cùng có phân lượng.
Trong nháy mắt, Khương Ngật Tùng thậm chí dường như còn nhìn thấy được ánh mắt như người chết trong mắt đại nữ nhi.
Chưa bao giờ có một khắc này, ông ta cảm thấy nàng lạ lẫm như thế, toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra sự nguy hiểm.
Đây không phải khí thế mà một nữ tử mười sáu tuổi nên có, ngược lại giống như đương gia chủ mẫu của đại gia tộc.
Tầm mắt của mọi người tập trung trên người Khương Thanh Dao.
Trầm mặc một lúc lâu, tay phải Khương Ngật Tùng nâng lên rồi chậm rãi buông xuống, trầm mặt: "Ngân lượng, dây chuyền, đều trả lại cho nàng."
Vừa rồi ông ta bị sự phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng, nhờ lời nói của Khương Thanh Dao mà đã tìm về lý trí.
Nếu như ông ta bởi vì chuyện này mà đánh Khương Thanh Dao, vậy thì năm vạn lượng không còn gì cứu vãn nữa, không chỉ có như thế, lửa giận của người Tiết gia cũng không thể coi thường, chớ nói chi là Khương Thanh Dao sẽ cùng bọn họ bị thẩm vấn trên công đường, đến lúc đó mất mặt vẫn là phủ Ninh Viễn Bá.
Vì chút chuyện nhỏ này mà trở mặt với Tiết gia, sau này chưa biết chừng Tiết gia sẽ lấy lại của hồi môn của mẹ đẻ Khương Thanh Dao, một khoản gia tài lớn như vậy, Khương Ngật Tùng căn bản không nỡ.