Sáng hôm sau, em bị đánh thức bởi cảm giác nặng nề và bị trói buộc trên người, mơ màng mở mắt ra thì đã thấy tôi đang tỉnh từ bao giờ, ánh mắt bình tĩnh mà chăm chú nhìn em. Tôi nằm bên cạnh, một tay ôm em, tay còn lại thì nhẹ nhàng vuốt ve nơi ngực, đầu lại tựa lên ngực em, im lặng ngắm gương mặt lúc ngủ của em, như thể đang lưu luyến một điều gì đó.
Em ngủ đến đỏ bừng cả mặt, môi vẫn còn lưu lại dấu vết của đêm qua bị hôn đến sưng đỏ, cả người trông chẳng khác nào một con vật nhỏ lơ ngơ không có chút phòng bị nào cả.
Tôi nhìn em, khoé môi không kìm được mà cong lên, trong mắt vẫn còn đọng lại sự dịu dàng của đêm qua. Em chớp chớp mắt, giọng khàn khàn vừa tỉnh ngủ, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh đang làm gì vậy… Nặng quá đi…” Em đưa tay đẩy nhẹ cánh tay tôi ra, định thoát khỏi vòng ôm, nhưng tôi chẳng những không buông, ngược lại còn siết chặt thêm một chút, khẽ nói: “Thấy em ngủ ngoan quá, không nỡ dậy.”
Em lườm tôi một cái, giọng vẫn mềm như tơ: “Đừng nói bậy… Mau dậy đi, anh ép em thở không nổi rồi.” Nhưng cái ngữ khí đó rõ ràng chẳng có chút uy hiếp nào, giống như đang làm nũng thì đúng hơn.
Tôi bật cười, đầu vẫn vùi trên ngực em, cọ cọ vài cái rồi khẽ trêu: “Tối qua em có thấy tôi nặng đâu, bây giờ lại biết xấu hổ rồi hả?”
Em đỏ mặt, giơ tay đánh tôi một cái, nhỏ giọng làu bàu: “Anh còn dám nhắc tới tối qua nữa! Không được nói nữa nha…”
Tôi chụp lấy tay em, đưa lên môi hôn nhẹ một cái rồi nói khẽ: “Rồi rồi, không nhắc nữa. Vậy em nói xem, hôm nay muốn làm gì? Tiệm nghỉ, anh hứa sẽ giúp em dọn dẹp mà.”
Em dựa vào gối, điều chỉnh lại hơi thở, giọng nhẹ nhàng mà nói: “Dọn thì phải dọn rồi… Anh làm loạn đến vậy còn gì.” Vừa nói, ánh mắt em lại trốn tránh nhìn sang chỗ khác, hình như đang nhớ lại chuyện gì, mặt lại càng thêm đỏ.
Tôi cười xấu xa, xoay người ngồi dậy, chống tay cạnh người em rồi cúi đầu nhìn xuống: “Dọn xong rồi thì sao? Em còn muốn anh bồi thêm cái gì khác không?”
Em trừng tôi thêm một cái, lập tức chui vào trong chăn, nhỏ giọng hừ nhẹ: “Anh nghĩ hay nhỉ… Hôm nay em phải nghỉ ngơi đàng hoàng mới được.”
Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên trán em, rồi đứng dậy nói: “Được rồi, nghe lời em. Giờ mình ăn chút gì đó trước, rồi anh dọn dẹp trong tiệm.”
Em chôn trong chăn, gật đầu lười nhác, giọng rầu rĩ nói: “Anh đi làm bữa sáng đi… Em nằm thêm lát nữa.”
Tôi mỉm cười, đi vào bếp, trong lòng thầm nghĩ: Cái nhóc này, tối qua thì dữ dội vậy, giờ lại tỏ ra ngoan ngoãn à?
Em nằm trên giường thêm một lúc rồi mới chịu dậy rửa mặt, sau đó lững thững đi ra ngoài. Vừa nhìn thấy bàn ăn được dọn đầy ắp bữa sáng, em thoáng sững người, ngơ ngác nhìn tôi hỏi: “Làm gì mà nhiều vậy trời…?”
Tôi đứng tựa cạnh cửa bếp, tay cầm ly cà phê, cười nói khẽ: “Tối qua em mệt lả ra còn gì, ăn nhiều một chút cho lại sức đi.”
Em lại trừng tôi cái nữa, không nói thêm gì, nhưng gương mặt vẫn đỏ rực như trước. Trên người em vẫn mặc chiếc sơ mi hôm qua tôi mặc cho, rộng đến mức như khoác áo choàng, vạt áo vừa đủ che phần mông, một bên vai thì hở ra ngoài, làn da trắng muốt dưới nắng sớm khiến cả người em trông rạng rỡ mà mê hoặc. Tóc rối nhẹ, còn mang theo dáng vẻ mới ngủ dậy lười biếng, em chẳng hề nhận ra chính mình lúc này trông quyến rũ đến mức nào.
Tôi nhìn em từng bước tiến lại gần, trong mắt không kìm được mà nóng lên, lòng thầm nghĩ: Em định dụ dỗ tôi lần nữa đấy à?
Khi em đi tới bàn ăn, kéo ghế định ngồi xuống, tôi đặt ly cà phê xuống, bước tới bên em, cúi đầu nói nhỏ: “Mặc như vậy ra đây, không sợ anh lại không kìm được sao?”
Em hơi khựng lại, cúi đầu nhìn thấy bộ dạng của mình, lập tức la khẽ một tiếng, hoảng hốt kéo vạt áo sơ mi che lại bờ vai, giọng nhỏ xíu: “Anh…! Anh nhìn bậy gì đó, em đánh anh bây giờ!”
Nhưng hành động đó lại khiến vạt áo bị kéo lên cao hơn, để lộ cả phần đùi, khiến cổ họng tôi khô rát, bật cười xấu xa: “Phong cảnh đẹp thế này, em nỡ lòng nào bắt anh không nhìn chứ.”
Em đỏ bừng mặt, trừng mắt rồi ngồi xuống, cúi đầu cầm bánh mì lên gặm, giọng rầu rĩ mà lầm bầm: “Càng ngày càng vô sỉ…”
Tôi kéo ghế ngồi xuống đối diện, chống cằm nhìn em, giọng trầm thấp: “Tối qua trong phòng tắm ai chủ động dữ vậy, giờ lại giả bộ thẹn thùng à, hử?”
Em suýt chút nữa bị nghẹn, ho khù khụ mấy tiếng rồi trừng tôi một cái: “Không được nhắc tối qua nữa! Ăn sáng đi!”
Tôi cười, cúi đầu nhấp ngụm cà phê, trong lòng thấy ngọt ngào lạ lùng, nghĩ thầm: Dáng vẻ này của em… càng nhìn càng thấy nghiện thật rồi.
Ăn được một nửa, em ngẩng đầu liếc tôi, giọng nhỏ nhẹ: “Ăn xong thì vào tiệm dọn nha, dọn xong em còn muốn nghỉ tiếp đó.”
Tôi gật đầu, cười gian một cái: “Được thôi, dọn xong rồi anh sẽ bồi em nghỉ ngơi… thế nào, chịu không?”
Em hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại, nhưng khoé môi lại lặng lẽ cong lên, không giấu được ý cười.